Một thanh âm bình tĩnh vang vọng khắp cả hội trường ồn ào khiến ngay cả lke đang dương dương tự đắc vì sắp đạt được mục đích cũng phải mặt mày biến sắc quay sang nhìn Lê Vân Hàng.
dù Ike đúng là người đại diện cho gia tộc Henry trong cuộc đấu thầu lần này, nhưng nếu cứ tiếp tục nâng giá như thế này thì lợi nhuận của hạng mục này không còn hấp dẫn nữa.
Mà Robert ngồi cạnh Lê Vân Hàng lúc này cũng bối rối, hoang mang vô cùng.
“650 tỷ!”
Xuất phát từ tâm lý hơn thua nên Ike lại không thể không tiếp tục giơ bảng ganh đua với Lê Vân Hàng.
“700 tỷ!”
“Trời ạ! Có vị ngồi kia tiếp tục nâng giá thành 700 tỷ, xem ra ông ấy rất quyết tâm với hạng mục lần đấu thầu này, và… có hay không người ra giá cao hơn 700 tỷ! 700 tỷ lần một! 700 tỷ lần hai! 700 tỷ lần ba! Vâng, chốt bán. Hạng mục lần này đã được giao dịch thành công với giá 700 tỷ, người dành được là ông ấy!”
Buổi đấu thầu chấm dứt, không ít người xem hết màn đấu giá hôm nay không khỏi thổn thức, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lê Vân Hàng cũng trở nên kì lạ. Ai cũng không hiểu ông hà cớ gì phải trả cái giá lớn như vậy để có được hạng mục lần này, chẳng lẽ thật sự đã bị dồn đến bước đường cùng nên liều mạng đánh cược một lần?
“Ông Lê, xem ra tôi đã xem nhẹ LX các ông rồi. Nhưng lần này các ông dính phải chuyện rồi đấy, đấu thầu không phải nơi dùng nghĩa tình nói chuyện đâu.”
Ở bên ngoài hội trường, Lê Vân Hàng lại lần nữa đụng mặt Ike. Ông ta thấy ông thì lạnh lùng nở nụ cười, trong ánh mắt và lời nói tràn đây sự khinh thường cùng hoài nghỉ.
“Tổng giám đốc, buổi đấu thầu ngày hôm nay ngài bị quá xúc động TÔI.
Robert nhìn Lê Vân Hàng và nói, trong lòng lại chẳng hề để tâm.
“Kết quả đã vậy rồi, nói thêm cũng vô dụng. Nếu đã thu được hạng mục lần này về LX chúng ta thì đương nhiên tôi sẽ có biện pháp giải quyết. Thế nào, cổ đông Robert, ông cảm thấy lo lắng sao?”
Lê Vân Hàng nghiêng đầu nhìn Robert, vẻ mặt rất bình thường nhưng trong lòng lại cười lạnh một cái.
“Đương nhiên là không rồi, tôi rất tin tưởng vào vào năng lực của tổng giám đốc”
Robert lắc đầu, dù sao tập đoàn LX là do Lê Vân Hàng một tay sáng lập nên ông ta tin rằng, dù Lê Vân Hàng làm gì cũng sẽ không đem tâm huyết của mình ra chơi đùa.
“Đương nhiên rồi, thương nhân ấy à, đều là người không có lợi ích thì không muốn làm, đã làm phải có lợi ích, bao năm nay tôi làm ăn, cũng chưa bao giờ làm chuyện bỏ tiền ra mà không thu được tiền về cả” Lê Vân Hàng nhìn Robert và nói.
“Đi thôi, ký hợp đồng là việc quan trọng”
Lê Vân Hàng nói xong thì lập tức xoay người đi vào bên trong.
“Xin lỗi ông Lê, cậu chủ của chúng tôi có việc gấp nên vừa rời đi rồi, đây là hợp đồng mà cậu chủ đã soạn, mời ông xem qua”
Người dẫn chương trình vừa rồi đi tới trước mặt hai người rồi lễ phép đưa bản hợp đồng đến trước mặt Lê Vân Hàng.
“Cái gì? Đây là hợp đồng trị giá 700 tỷ đấy, có phải trò đùa đâu mà nói đi là đi luôn vậy?”
Robert không hài lòng nhìn chằm chằm bản hợp đồng kia, mà Lê Vân Hàng lại nghiêm túc lật xem từng trang, rồi nói: “Hợp đồng hơi qua loa”
“Cậu chủ cũng nói rằng, nếu ông Lê cảm thấy hợp đồng sơ sài thì có thể hẹn thời gian khác để bàn bạc kỹ càng hơn”
“Được, vậy ngày mai tôi sế quay lại.”
Trong lòng Lê Vân Hàng hơi thấy buồn cười, tốt cuộc cái cậu Hà Dĩ Phong này muốn làm cài gì đây?
“Ông chủ, Lê Vân Hàng đạt được hạng mục trong cuộc đấu thầu lần này, chỉ là cái giá phải bỏ ra khá chát, 700 tỷ”