“Ông ta không phải là người tốt, em đã nói điều này với cha rồi, đề phòng ông ta một chút, thế nhưng cũng bởi vì chuyện của Jackson khi trước mà cha em rất tin tưởng ông ta, vẫn cho là em hồ đồ, không chịu nghe theo lời khuyên của em.”
Giọng điệu của Hạ Linh rõ ràng là vô cùng mệt mỏi, qua đó có thể thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Ông ta không phải người tốt ư, có chuyện gì xảy ra à? Hay là em phát hiện ra điều gì rồi?”
Lâm Quân kinh ngạc, nếu như Robert thật sự có vấn đề, thì chưa nói đến Lê Vân Hàng, mà ngay cả anh cũng chưa từng phát hiện hay nghi ngờ gì về ông ta.
“À, lần trước cha em về Việt Nam nên có nhờ em thay ông ấy quản lý công ty một thời gian. Lúc đó, Robert đã vì vấn đề mua bán đất mà đẩy em vào thế khó xử trong đại hội cổ đông. Em nói lại chuyện này với cha thì ông ấy lại bảo là tính cách em tùy hứng, bị người đi trước phê bình vài câu đã ra vẻ nhỏ nhen, nóng nảy, trách cứ em rất nhiều.
Nhưng anh phải tin em, tuy rằng năng lực quản lý của em không tốt nhưng khả năng phán đoán thì chắc chắn phải có, lúc đó rõ ràng là Robert cố ý làm em xấu mặt, để hạ thấp địa vị của em trước mặt các cổ đông, cảm giác ấy chắc chắn không phải là người đi trước chỉ dạy, hướng dẫn gì cả.”
Nhớ lại cảnh hôm đó Robert nhắm vào mình tưởng như vẫn còn rõ mồn một trước mắt, Hạ Linh không nhịn được mà hơi run lên.
“Theo như những gì em nói thì quả thật người tên Robert này có chút vấn đề, nhưng mà ta vẫn chưa thể khẳng định được điều gì cả”
Lâm Quân nghiêm túc nghe Hạ Linh nói xong, sau đó mới từ từ phân tích.
“Em biết, cho nên để chứng minh suy nghĩ của bản thân là đúng, em đã âm thầm điều tra ông ta. Sau đó mới phát hiện một bí mật của Robert, ông ta đã ra sức lôi kéo các cổ đông của công ty, lại còn mua lại cổ phần với giá rất cao, em lập tức nói chuyện này với cha, nhưng đã quá muộn rồi, hiện giờ phần lớn cổ phần của công ty đều đã nằm trong tay của ông ta, LX sắp sửa phá sản rồi.”
Giọng nói của Hạ Linh còn pha lẫn với tiếng khóc nức nở, có thể thấy được sự việc nghiêm trọng đến mức nào.
Lâm Quân nhíu mày, không biết nói sao cho phải.
“Lâm Quân, em không biết hiện giờ gọi điện cho anh thì có giúp ích được gì không nhưng mà em cũng chẳng còn ai để gọi nữa, bây giờ tình hình LX đang rối ren lắm, tuy nhà họ Lê là cổ đông lớn nhất nhưng mà tổng số cổ phần của các nhà đầu tư còn lại cũng phải trên 50%, nếu như Robert thu mua được tất cả chỗ cổ phần đó, thì cũng đủ để chống lại cha em rồi, đến lúc ấy thì LX chắc đã biến thành Robert LX.
Cha em biết chuyện rồi nhưng giờ mới hối hận thì đã quá muộn, ngày nào ông ấy cũng bận rộn ở công ty, em thì không giúp được gì nhiều, cho nên mới hỏi xem anh có biện pháp nào không!”
Lâm Quân nhéo nhéo chiếc mũi của mình, rõ ràng là cũng rất khó khăn.
“Hạ Linh, cho anh chút thời gian, để anh suy nghĩ cho thật kĩ, còn việc mà em nên làm hiện tại là phải chăm sóc cha cho thật tốt.”
Không phải là cố ý làm qua loa mà Lâm Quân bây giờ đúng thật là có chút lực bất tòng tâm, hơn nữa Lê Vân Hàng đã lăn lộn thương trường nhiều năm như vậy, ắt sẽ có cách của ông ấy. Chỉ là một phương án giải quyết, nếu như bây giờ không tìm đến anh thì chắc là bọn họ vẫn có thể chống đỡ được thêm một thời gian nữa.
“Được, được, em hiểu rồi”
Hạ Linh gật gật đầu, cứ như là chỉ cần nghe Lâm Quân nói câu này thì vãi sớm muộn gì cũng được giải quyết vậy.
Phù, cúp điện thoại xong, Lâm Quân chợt thở ra một hơi dài, sau đó mệt mỏi mà dựa cả người xuống ghế, đôi mắt anh hiện lên trong bóng tối sắc lạnh vô cùng.
Ánh mặt trời của một ngày mới xuyên qua ô cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống bên trong phòng bệnh, Lâm Ảnh ngáp dài một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.