Trần Hi Tuấn nhìn thoáng qua người trên giường rồi nói với Lâm Quân.
Lâm Quân khẽ gật đầu, cảm giác khổ sở như cỏ dại mọc tràn ra trong lòng.
“Nhật Linh, nghe lời, chúng ta đi làm kiểm tra”
Lâm Quân miễn cưỡng ép bản thân phải phấn chấn lại, đồng thời an ủi người trên giường.
“Ừ, tôi là Nhật Linh đúng không?”
Cô khẽ gật đầu, hỏi, nhưng bên trong ánh mắt ấy lại hiện lên một vẻ kỳ lạ khó nhận ra.
“Phải, tên của em là Lê Nhật Linh.” Lâm Quân xoa xoa mũi, cố gắng đè nén cảm giác khổ sở trong lòng xuống.
Lâm Quân ôm lấy cô, cô bất chợt kêu lên một tiếng.
“Sao vậy? Đụng phải miệng vết thương sao?”
Lâm Quân đau lòng nhìn người con gái trong tay, mỗi động tác đều hết sức nhẹ nhàng, sợ sẽ chạm phải vết thương của cô.
Trần Hi Lam chạy đi trước, hoàn tất thủ tục.
“Ở bên ngoài chờ thôi!”
Trần Hi Tuấn nhìn sang Lâm Quân rồi lại nhìn đến Lê Nhật Linh đang được dìu đi vào.
“ừ”
Lâm Quân nhìn theo đến khi cánh cửa bị đóng lại thì mới gật đầu.
“Thế nào, xong xuôi rồi chứ!”
Trần Hi Lam chạy tới, liếc sang Lâm Quân.
Lâm Quân không nói gì, chỉ cười khổ một tiếng, trong lòng anh quả thực cũng đang rất khổ sở, cái cảm giác hết từ vui mừng lại đến đau đớn này thật sự tra tấn người ta quá rồi.
Nhìn thấy bộ dạng như người mất hồn của Lâm Quân, Trần Hi Lam vốn muốn nói thêm mấy lời nhưng lại bị Trần Hi Tuấn giữ lại, khẽ lắc đâu “Để cho anh ấy yên tĩnh một chút!”
Trần Hi Tuấn nhìn Lâm Quân đang đi đến gần một góc tường rồi quay qua nói với Trần Hi Lam.
“Vâng” Trần Hi Lam gật nhẹ đầu, thoáng nhìn lên Trần Hi Tuấn, nói: “Anh, hôm nay anh cũng mới vừa tỉnh lại, thân thể vẫn còn yếu, đi qua đi lại mãi như này cũng mệt, anh nên về nghỉ ngơi chút đi!”
“Anh không sao, cũng không mệt lắm”
Trần Hi Tuấn cười cười, nhưng đau đớn trên cơ thể lại không cách nào che giấu được nữa.
“Anh đấy, đến chết cũng vẫn là con vịt cứng mồm”
Trần Hi Lam lắc đầu, anh hai của cô ta, cô ta cũng chẳng còn cách nào khác.
Vốn dĩ nếu như Lê Nhật Linh không có chuyện gì, thì cậu ấy sẽ bớt đi được phần nào áy náy, cũng có thể thở phào nhẹ nhõm được một chút, nhưng nếu bây giờ cô thật sự bị mất trí nhớ, thì mọi chuyện sẽ không cách nào được như lúc trước nữa.
“Anh không sao, chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi mà, so với những tổn thương của Lâm Quân và Lê Nhật Linh, nhiêu đây có tính là gì?
Trần Hi Tuấn nhìn cánh cửa phòng kiểm tra bị đóng chặt, trong lòng tưởng như có vật gì nghẹn lại.
“Trước hết đừng suy nghĩ gì nhiều, em đưa anh về phòng bệnh đã, chúng ta ở lại đây cũng đâu giúp đỡ được gì, chỉ làm cho Lâm Quân ngột ngạt thêm”
Trần Hi Lam thoáng nhìn qua Lâm Quân, đặt tay lên cánh tay của anh trai mình, thở dài một tiếng.
Trần Hi Tuấn gật đầu, đôi chân nhẹ nhàng chậm rãi bước trên hành lang rời đi.
Chỉ còn lại một mình Lâm Quân ngồi trên ghế, dưới chân anh là mấy mẩu tàn thuốc.