Trần Hi Lam lườm anh, đột nhiên có một suy nghĩ muốn đem sự đau khổ của mình san bớt sang cho người khác.
“Vậy được, tôi hi vọng, anh về sau mãi mãi, mãi mãi, không được.
xuất hiện trước mặt tôi nữa”
Trần Hi Lam cố ý nói chậm từng chữ, cố gắng để lời nói ra của mình độc ác một chút, thậm chí cô có thể cảm nhận được, những lời này nhất định có thể làm tổn thương Minh.
“Em thật sự nghĩ kĩ rồi chứ?”
Môi Minh khẽ run, lời nói ra cũng giống như đang run rẩy.
“Sao nào? Không làm được? Vậy thì thôi đi!”
Trần Hi Lam mất kiên nhẫn nhìn anh, cười lạnh chuẩn bị đi vào trong phòng bệnh.
“Đợi đãt”
Minh giống như đưa ra một quyết định lớn, bước nhanh lên trên.
“Làm gì!”
Trần Hi Lam nhìn Minh gần trong gang tấc, theo bản năng lùi về sau, nhưng phía sau là cửa, không thể lui được nữa, nghĩ lại cũng chẳng có gì phải sợ, cũng cố làm ra vẻ điềm tĩnh nhìn anh.
“Trước khi anh rời đi, anh có chuyện muốn nói với em”
Ở vị trí cách Trần Hi Lam một bước chân, Minh không tiếp tục bước.
lên nữa, hình bóng Trần Hi Lam phản chiếu lại trong mắt anh, sau đó không nhúc nhích.
“Em nói đúng!”
Trần Hi Lam lạnh lùng nhìn Minh nói, trong mắt toàn là sự mất bình tĩnh.
“Trần Hi Lam anh thích em, bắt đầu từ ngày cứu em ở quán bar anh đã vô cùng thích em, cho nên anh mời em uống rượu nói chuyện, ngắm biển, cho em manh mối, bám đuôi em đến Thanh Mai thậm chí còn lén lút theo dõi cuộc sống của em, muốn biết tất cả mọi thứ về em. Anh tưởng rằng anh có thể bảo vệ em, alij không nghĩ lòng tốt lại biến thành chuyện xấu, bố em nghi ngờ anh, cho nên hại em, xin lỗi”
Không đợi Trần Hi Lam trả lời, Minh quay người chạy ra khỏi bệnh viện, biến mất trước tầm mắt của Trần Hi Lam.
Trần Hi Lam ngây ngốc tại chỗ cũ, rất lâu sau mới tỉnh táo lại.
Sự xuất hiện của Minh thật sự coi là đặc biệt, mà cô lúc này sau khi đuổi anh đi, cũng không biết phải làm sao.
Khi biết được Minh chính là cấp dưới của bố mình, cô luôn tưởng răng sự xuất hiện của Minh là bởi vì bố mình, chỉ là vì kĩ thuật diễn của anh ta quá tốt, cho nên cô có lúc cảm thấy anh không giống.
Bây giờ lời anh nói cứ hiện hữu mãi trong đầu anh, Trần Hi Lam mới đột nhiên hiểu ra mình đã mất đi thứ gì.
Cô không hề biết tình cảm của mình với Minh là gì, chỉ là lúc này, cô giống như một đứa trẻ mất đi món đồ chơi yêu thích.
Cô từng bị Hạ Huy Thành tổn thương, cho nên biết sự đau khổ của việc bị tổn thương, nhưng không ngờ, bản thân lại cũng dùng cách tàn nhẫn này làm tổn thương người khác.
Là người muốn bảo vệ cô, muốn tốt cho cô, cô không nên tức giận với chính người quan tâm mình như thế.
Trần Hi Lam chạy ra ngoài, đứng ở cửa bệnh viện nhìn, nhưng đã không thấy bóng dáng của Minh đâu nữa.
“Xin lỗi!”
Cơ thể xụi lơ, cả người Trần Hi Lam khụy xuống đấy, cảm giác vô lực tràn lên từ tận đáy lòng.