Minh chưa bao giờ tin tưởng bất kì ai, kể cả ông ta. Vì vậy nhiều năm qua, ông ta đã sắp xếp người ở bên cạnh theo dõi cậu ta và biết được tình cảm cậu ta dành cho Trần Hi Lam, cũng biết cậu ta nhất định sẽ bảo vệ cho Trần Hi Lam chu toàn.
“Tôi biết rồi!”
Minh siết chặt tay lái và nhìn về chiếc xe đẳng trước, nghĩ đến cô gái đa sầu đa cảm đang ngồi trong xe khiến lòng anh ta rối như tơ vò, không biết lần này James lại có mưu đồ gì, nhưng anh ta nhất định phải bảo vệ Trần Hi Lam.
Một chiếc xe công vụ màu đen đã vượt lên trước anh ta, anh ta không thể nhìn thấy ai ở bên trong vì cửa sổ đều đã đóng, chỉ có một chiếc xe hơi hơi hé mở cửa sổ.
Tuy nhiên anh ta cảm thấy khoảng cách những chiếc xe kia duy trì với xe anh ta có chút kì lạ, trong lòng lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không ổn ở đâu thì anh ta cũng không biết.
Lại có chiếc khác vụt qua, lúc này anh ta đã nhìn rõ người ngồi bên trong, ánh mắt kia đằng đẳng sát khí hoàn toàn không giống những người lúc trước theo bảo vệ bọn họ. Anh ta chợt hiểu ra, James nói sẽ có vài người giúp anh ta giải quyết vấn đề, có lẽ ông ta đã sắp xếp người của mình trong số những vệ sĩ này.
Vừa nghĩ tới đây, Minh kinh hãi đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Tính theo số lượng vệ sĩ, ít nhất cũng có mười mấy người. Nếu như chỉ một ít trong số họ, những người kia còn có cách đối phó, nếu là tất cả bọn họ thì những người kia sẽ gặp tai vạ khó tránh!
Nghĩ đến đây, chiếc xe phía trước bỗng nhiên từ từ dừng lại!
Minh cũng tìm một nơi an toàn để giấu xe mình đi.
“Wow! Trang trại hoa hồng kìa! Chị Cảnh Trí ơi, chúng ta mau xuống xe ngắm cảnh đi!”
Trần Hi Lam vui vẻ kéo kéo áo của Lê Nhật Linh, đã nhìn thấy không ít hoa hồng, nhưng cả biển hoa với đủ loại màu sắc mà nói quả thực là cám dỗ không nhỏ khiến trái tim nhiều cô gái vỡ òa.
“Không, cô đi đi. Tôi thấy trong người hơi khó chịu!”
Lê Nhật Linh lắc đầu, cô xoa huyệt thái dương, hơi nhíu mày.
“Sao thế?”
Lâm Quân vội vàng sờ trán của cô.
“Phản ứng khi thời tiết thay đổi chăng?”
Trần Hi Tuấn lập tức đưa ra kết luận khi bắt gặp mồ hôi dày mịn rịn ra trên trán Lê Nhật Linh, lúc trước khi đi Tây Tạng anh ta đã từng gặp loại tình trạng này.
“Đi nhanh quá nên tôi đã quên khuấy chuyện này, độ cao ở đây không cao bao nhiêu so với mực nước biển, không ngờ lại xảy ra vấn đề như thế: Lâm Quân phiền não xoa huyệt thái dương giúp Lê Nhật Linh.
“Vậy phải làm sao?”
Trần Hi Lam cũng sợ hãi nhíu mày.
“Không sao đâu, em xuống xe hít thở không khí đi! Ngồi trong xe lâu quá, lát nữa em cũng sẽ cảm thấy khó chịu đấy!”
Trần Hi Tuấn nở nụ cười nhìn Trần Hi Lam.
“Vậy cũng được!”
Nhìn bờ môi tím tái, sắc mặt tái nhợt của Lê Nhật Linh, Trần Hi Lam hơi sợ hãi nên đẩy cửa bước xuống xe.
“Anh đỡ Cảnh Trí ra khỏi xe ngồi một lát nhé! Không khí bên ngoài sẽ tốt hơn!”
Trần Hi Tuấn nhìn Lâm Quân đề nghị.
“Ừm” Lâm Quân khẽ gật đầu.
“Em không sao, em nghỉ một lát sẽ ổn thôi, hai người xuống xe chơi đi”
Lê Nhật Linh muốn đẩy Lâm Quân một cái nhưng chợt nhận ra cô không còn chút sức lực nào.