Trần Hi Lam nhoẻn cười tinh nghịch, cho một miếng xoài vào miệng.
“Ôi, không phải như cô nghĩ đâu nhé!”
Biết Trần Hi Lam đang nghĩ xiên xẹo nên Lê Nhật Linh chợt thấy ngượng ngùng.
“Vợ chồng già rồi mà còn ngại, thôi không nói nữa, chị nếm thử cơm cà ri này đi, ngon lắm đấy!”
Tuy là bữa sáng nhưng vừa nghe nói món cơm cà ri ở đây rất ngon thì Trần Hi Lam vẫn không nhịn được gọi thêm một suất.
“Hello, chào buổi sáng!”
“Sáng gì nữa, mặt trời lên đến mông rồi”
Trần Hi Lam nhìn Trần Hi Tuấn đi từ trên tầng xuống và trêu đùa.
“Hứ!”
Trần Hi Tuấn liếc nhìn cô ta vẻ khinh bỉ. Nửa đêm nửa hôm không phải tại cô ta không chịu ngủ và tìm mình bàn luận về lý tưởng về cuộc đời thì tại ai?
“Hê hê, vẫn còn một người chưa đến còn gì? Anh đây có phải người cuối cùng đâu”
Trần Hi Tuấn đắc ý ngồi xuống.
“Người cuối cùng là tôi à?”
Lâm Quân hai tay bỏ túi, cảm giác hơi bất cần.
“Đúng thế, không ngờ là Chủ tịch Hội đồng quản trị Lâm Quân mà cũng ngủ nướng”
Trần Hi Tuấn nhìn Lâm Quân cười ngại ngùng như thể vớ được một tin tức nóng hổi.
“Ai bảo Chủ tịch thì không được phép ngủ nướng?”
Lâm Quân nhướn mày, không buồn chấp với Lâm Quân, anh bước tới hôn nhẹ lên má Lê Nhật Linh.
“Phụt!”
Anh làm vậy là cố tình thể hiện tình cảm rồi đây. Trần Hi Lam tươi cười, liếc mắt nhìn anh trai, đúng là tổn thương vô b “Coi như anh ác.”
Trần Hi Tuấn nhoẻn cười. Còn Lê Nhật Linh bỗng dưng bị hôn thì ngơ ngác.
“Nhạt nhẽo!”
Lê Nhật Linh sực tỉnh ra, đưa mắt nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng lầm bầm.
“Ôi, Nhật Linh, chị nhìn đẳng kia kìa!”
Trần Hi Lam kéo vạt áo Lê Nhật Linh.
“Gì thế?”
Lê Nhật Linh nhìn theo hướng tay Trần Hi Lam chỉ, Trần Hi Tuấn và Lâm Quân cũng tò mò nhìn theo thì thấy hai cô gái trẻ người Thái ăn mặc hở hang, thân hình nuột nà đang nhìn bọn họ và thì thầm với nhau.
Thấy họ nhìn mình thì hét lên thảng thốt.
“Cú có gai!”
“Phụt!”
Nghe tiếng lầm bầm khe khẽ của Trần Hi Tuấn, Lê Nhật Linh xém phun hết đồ uống trong miệng. Lâm Quân thấy thế mới vội vàng đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, sợ cô bị “Người ta đẹp thế mà anh lại bảo người ta là cú có gai? Sao em có cảm giác ánh mắt các cô đấy nhìn anh cứ gian tà thế nào ấy nhỉ?”
Trần Hi Lam lên tiếng vẻ bất bình, rồi xúc một miếng cơm cà ri.
“Đầu óc toàn nghĩ những gì thế hà? Thiệt tình, mê mệt chỗ nào? Sao anh lại thấy người ta không gian tà bằng em nhỉ?”
Trần Hi Tuấn chỉ tay vào huyệt thái dương của Trần Hi Lam, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ.