Không cẩn thận nhắc đến chuyện này, ánh mắt cô cụp xuống, lông mi khẽ run, sau đó lại cười khổ một tiếng.
Sao lại khác người như vậy, anh ấy lại không thể nhìn thấy.
Trần Hi Lam khẽ thở dài, nhưng lại phát hiện Minh đang ngồi bên cạnh mình cũng có chút phiền muộn.
Hóa ra cô ấy đã người mình thích rồi, trong lòng Minh cảm thấy có chút chua xót, nhưng lại không thể hiện rõ ra bên ngoài.
“Sợ cái gì chứ? Đời người tuy ngắn mà dài, người em tình cờ gặp được cũng đâu phải chỉ có một mình anh ta”
Anh học theo Trần Hi Lam nhắm mắt lại, như thế mới có thể đảm bảo rằng tâm sự trong lòng sẽ bị ánh mắt bán đứng.
“Tình cờ gặp được sao? Vậy vì sao anh ấy vẫn mãi không đến, bây giờ tôi lại đang tệ đến mức này, biết đâu được nếu anh ấy xuất hiện thì cũng sẽ ghét bỏ tôi mà thôi!”
Nghĩ đến Lê Nhật Linh tài giỏi, hiểu biết sâu rộng như vậy, Trần Hi Lam cảm thấy tự ti mặc cảm, xấu hổ hết sức.
Mặc dù không mẹ, nhưng vốn dĩ cũng thể coi như là có một gia đình hòa thuận, thế nhưng bây giờ cũng đã tan vỡ cả rồi.
Từ trước đến giờ không dám nghĩ rằng, nếu như cha mình thật sự có một ngày phải nhận lấy phán quyết này, cô không biết phải đối mặt như thế nào nữa?
Huống chỉ bây giờ lại quá khó để gặp được người mình thật lòng thích.
Trần Hi Lam cảm thấy bản thân mình càng ngày càng thay đổi, mình đã không sợ trời không sợ đất nữa rồi, dường như đã biến mất từ lúc nào rồi.
“Sẽ có chứ!”
Minh nhìn cô, thật sự muốn nói rằng cô thật sự rất tốt, nhưng cuối cùng suy đi nghĩ lại vẫn không nói ra.
Trần Hi Lam lại nhìn anh, mỉm cười, mặc dù người đàn ông này không giỏi ăn nói nhưng lại có chút đặc biệt.
“Anh đó, nghe anh nói như vậy, chẳng lẽ anh đã gặp được người anh thương nhớ rồi sao?”
Trần Hi Lam nheo mắt lại, ung dung liếc nhìn anh, có chút tò mò, người như anh cũng biết thích người khác sao?
Minh nhìn về phía xa xăm và giây rồi đột nhiên thở phào ra một hơi, khóe mắt không dễ gì phát hiện ra những nụ cười lại mang theo vài phần ấm áp.
“Cứ cho là vậy đi!”
“Thật sự rất tò mò đó, cô gái như thế nào mới có thể khiến anh rung động, khiến cho khối băng trong đầu anh tan chảy ra vậy”
Trần Hi Lam lắc đầu, không biết cô gái đó ra sao.
“Cô ấy?”
Minh liếc nhìn sang Trần Hi Lam, cười cười, lời đã đến bên miệng nhưng lại cứng ngắc không chịu nói ra, anh không thể nói với cô được, anh không có tư cách đó, anh biết giữa bọn bọ có sự khác biệt rất lớn, mặc dù lúc này đang gần kế bên nhưng lại xa tận chân trời.
“Cô ấy là một người rất đặc biệt”
Minh gật đầu đồng ý.
“Thật ngưỡng mộ cô ấy, được người khác yêu thương!” Trần Hi Lam lắc đầu, sau đó thở dài một hơi.
“Nói cho anh biết một bí mật hai”
“Bí mật gì?”
“Thật ra lúc nấy tôi bằng lòng tán dóc bắt chuyện với anh, chỉ là nói cho có thôi, không muốn đi, thậm chí đồng ý đi cùng với anh, chỉ là vì tôi đang quá chán, anh có tin không?”
Cô nhìn Minh, ánh mắt long lanh ngập nước, khiến người khác tin những gì cô vừa nói là thật “Vì sao lại không tin?”