Đều là những đứa trẻ chỉ mới vài tuổi, đương nhiên là quan tâm đến việc ăn uống rồi. Đây mới là tính cách bình thường của con nít. Lê Vân Hàng nhìn những đứa trẻ này, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Lê Vân Hàng không ngờ nửa đời trước mình đã làm một việc sai trái, vậy mà vẫn được hưởng phúc, cũng xem như là ông trời thương xót, thời gian đã lâu như vậy, hôm này nhìn thấy bọn trẻ, trong lòng ông vô cùng cảm thán.
“Ông thông gia lần này về nước, chuẩn bị ở đây bao lâu? Là dự định ở đây lâu dài, hay là đã có dự tính khác?” Cha Lâm vừa đặt quân cờ trong tay xuống, vừa hỏi mục đích trở về lần này của Lê Vân Hàng.
“Lần này tôi về nước chủ yếu là để thăm Nhật Linh với cả những đứa trẻ này, nhân tiện cũng gặp mặt mọi người một lần, nghe Nhật Linh nói, mọi người vẫn luôn đối xử tốt với nó, cũng xem như đã thay người cha không xứng chức như tôi bù đắp được phần nào cho nó, khiến tôi rất cảm kích. Trừ việc đó ra cũng chẳng có việc gì khác, có lẽ sẽ ở lại một thời gian rồi sẽ rời đi”
Thật ra lần trở về này Lê Vân Hàng còn có một việc nữa, đó là muốn tìm lại cô con gái khác của mình. Từ sau khi biết mình có hai cô con gái, ông luôn muốn nhanh chóng tìm được em gái của Nhật Linh, để cả nhà cùng đoàn tụ.
Cha Lâm cười nói: “Vậy ông thông gia đã tìm được khách sạn để vào ở chưa?”
“Vừa xuống máy bay Lâm Quân đã đưa tôi sang đây, còn chưa kịp đặt khách sạn” Quân cờ trong tay Lê Vân Hàng đánh xuống bàn, cũng nhìn cha Lâm nở nụ cười thân thiện.
“Nếu đã như vậy, tôi nghĩ không cần phải đặt khách sạn, cứ ở lại nhà chúng tôi. Dù sao chúng ta đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy. Ở lại đây muốn thăm mấy đứa nhỏ cũng tiện hơn nhiều, ông thấy thế nào?” Cha Lâm cũng rất thích ông thông gia Lê Vân Hàng này, nếu đổi lại là người khác ông cũng sẽ không khách khí mời người ta ở lại nhà mình như thế.
Lê Vân Hàng do dự một chút muốn thoái thác, nhưng Lâm Cảnh lại kéo kéo tay áo ông, làm nũng: “Ông ngoại, ông ở lại đây đi ạ, như vậy thì ngày nào ông cũng cùng chơi với chúng cháu được rồi”
“Đúng vậy đúng vậy, ông ngoại, ông đừng đi nữa nhé.” Hạ Ly cũng phụ họa thêm.
Hòa Phong bên cạnh cha Lâm gật đầu lia lịa, tuy không nói lời nào.
nhưng thái độ của cậu bé đã nói lên tất cả, bé muốn Lê Vân Hàng ở lại đây.
Trước yêu cầu mãnh liệt của mấy đứa trẻ, Lê Vân Hàng cũng không tiện từ chối, chỉ đành khách khí gật đầu: “Vậy tôi đành cung kính không bằng tuân mệnh”
Lúc vừa vào cửa cha Lâm đã nói để bọn họ nghỉ ngơi, nhưng dù sao.
đó cũng chỉ là mấy lời ngoài miệng, Lê Vân Hàng vẫn rất ngại phải quấy Tầy.
Nhưng bây giờ tình hình không giống thế nữa, ông thông gia nhiệt tình mời ông ở lại, sao ông nỡ lòng từ chối?
“Các con vẫn còn chưa về, hay là ông nghỉ ngơi trước? Đi máy bay lâu như vậy, chắc là đã mệt lắm Cha Lâm ngẩng đầu nhìn thấy mặt mày Lê Vân Hàng lộ ra chút mệt mỏi, nhất thời có hơi ngượng ngùng.
“Không sao, tôi đã không chơi cờ nhiều năm rồi, ở nước ngoài rất hiếm người chơi cờ vây, cũng chỉ có Lâm Quân sang đó vài ngày có thể cùng tôi chơi hai ván, nếu ông thông gia không phiền, ông chơi thêm vài ván với tôi được không?” “Lê Vân Hàng quả thực có hơi mệt mỏi, nhưng ông không muốn nghỉ ngơi.
Đã nhiều năm không về nước, lúc này ông cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ. Hơn nữa, hiếm khi gặp được cha Lâm cũng thích chơi cờ, ông tự nhiên cũng muốn cọ sát một chút.
“Từ chối là bất kính rồi” Cha Lâm cười lớn.
Tình bạn giữa hai người đàn ông trung niên đã trải qua gần cả cuộc đời, cứ thế bắt đầu từ một ván cờ vây. Đánh vài ván, cả hai xem như gặp được kỳ phùng địch thủ, càng chơi càng hưng phấn, thậm chí quên cả thời gian.
May là bọn trẻ xem qua một ván cờ liền cảm thấy nhàm chán rồi tự chơi với nhau, nếu không, bọn chúng cứ ồn ào thế thì muốn chơi cờ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, vì dù sao chơi cờ cũng cần một không gian yên tĩnh.
Qua một chút đã là buổi chiều, ngay cả Lâm Quân cũng đã đưa Nhật Linh về rồi mà hai người vẫn đang đắm chìm trong ván cờ.