“Sao cha phải dừng tay lại chứ, chẳng lẽ con cảm thấy chuyện cha chuẩn bị suốt ba mươi năm qua sẽ phải dừng lại chỉ vì một tên yếu ớt, nhu nhược vứt bỏ anh em và vợ để bỏ chạy, hơn còn vì con và Lâm Quân mà phải buông tay sao?”
James trào phúng cười nói: “Trần Hi Tuấn, cha đã nói với con rồi, thế giới này chính là thắng làm vua thua làm làm giặc, cha sẽ không thua đâu, cha sẽ không dừng tay lại, nếu như con tình nguyện đứng xem, không nhúng tay vào chuyện này, để cha làm xong tất cả, vậy thì tất cả mọi thứ của gia tộc James đều về tay con hết.
James nhàn nhạt nói một câu, nhìn thoáng qua Lâm Quân, sau đó xoay người rời đi.
Trần Hi Tuấn thở dài, cậu ta lùi về phía sau vài bước.
“Anh”
Trần Hi Lam vội vàng chạy tới đỡ Trần Hi Tuấn ngồi xuống. Ba người không có ai cất lời, cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
“Chào bác sĩ”
“Chào”
Minh mặc đồ bác sĩ, khẽ gật đầu một cái sau đó đeo khẩu trang lên, nghiêng đầu về phía ý tá.
Anh ta đi tới phòng Lê Nhật Linh, nhìn xung quanh một chút sau đó tiến thẳng vào.
Bởi vì vết thương còn chưa lành hẳn nên Lê Nhật Linh vẫn mê man ngủ.
Minh đi thẳng tới bên cạnh Lê Nhật Linh, nhìn chăm chú vào cánh †ay đang được truyền glucose của cô.
Anh ta rút ra ống tiêu giấu trong ngực áo, trong ống tiêm này chứa một hàm lượng lớn thuốc an thần, chỉ cần tiêm lẫn vào glucose mà Lê Nhật Linh đang truyền, ngay lập tức cô sẽ chết một cách lặng lẽ.
Minh nhìn thoáng qua Lê Nhật Linh đang năm trên giường, rồi lại nhìn bình dịch, anh ta phun ống tiêm lên không trung vài cái sau sau đó bắt đầu truyền vào bình chứa dịch.
“Anh là ai?”
Lê Nhật Linh đột nhiên bừng tỉnh, nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, đối với đôi mắt đầy lo lắng của Minh, cô lập tức phát hiện ra điểm kỳ lạ.
Đôi mắt này không hề giống với đôi mắt của một bác sĩ, bởi vì nó không có vẻ gì là bao dung, yêu thương bệnh nhân cả, đôi mắt này tràn đầy lạnh lẽo, kèm theo vài phần sát khí.
Lê Nhật Linh nhanh chóng nhổ kim tiêm trên tay ra, cô giãy giụa ngồi vậy, Minh dùng sức đè chặt cô xuống giường, chạm đúng vào miệng vết thương chưa kịp lành lại của cô khiến cả người cô truyền đến một trận đau đớn, cô theo bản năng dùng tay che đi vết thương, vẻ mặt tràn đau đớn, thống khổ.
Sức lực của đàn ông và phụ nữ khác biệt vô cùng lớn, Lê Nhật Linh hoàn toàn không thể thoát khỏi tay anh ta.
Minh năm bắt thời cơ bóp chặt cổ Lê Nhật Linh khiến cô khó khăn hít thở, khuôn mặt của Minh đeo khẩu trang kín mít chỉ để lộ ra đôi mắt, Lê Nhật Linh ra sức giãy giụa nhưng không hề có tác dụng gì.
“Anh Hà Dĩ Phong, sức khỏe của cô Lê Nhật Linh tiến triển rất tốt!
Chỉ cần nghĩ ngơi cho tốt thì sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng cả.”
“Cảm ơn bác sĩ nhiều, anh yên tâm, chúng tôi…”
Bên ngoài truyền đến giọng nói của bác sĩ và Hà Dĩ Phong, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Minh nhìn thoáng qua Lê Nhật Linh, cô đã không còn phản ứng gì nữa, anh ta vội vã lao ra khỏi phòng.
“Ai?”
Hà Dĩ Phong nhìn thấy một người đột nhiên lao từ phòng ra, anh ta vội vã đuổi theo.
Bác sĩ vội vàng chạy vào phòng bệnh, sắc mặt Lê Nhật Linh trở nên trắng bệch, bác sĩ là một người lâu năm trong nghề, liếc mắt một cái là phát có vấn đề gì ngay lập tức, anh ta vội vàng dùng đủ mọi cách để hồi phục nhịp tim và điều chỉnh hô hấp cho Lê Nhật Linh.