“Mày cười cái gì, tao sẽ bắt mày chết cùng tao, mày biết không?”
Bộ dạng ông ta bây giờ không khác gì loài ma quỷ từ địa ngục bò lên.
“Ông thả cô ấy ra”
Lâm Quân nhìn vết thương trên cổ Lê Nhật Linh, mắt anh đỏ lên.
Anh nói như hét lên, tiếng hét vang lên từ sâu thẩm trong lồng ngực.
Jackson nói đúng, nếu Lê Nhật Linh có chuyện gì thì anh cũng coi như thua sạch.
“Dựa vào đâu mà tao phải thả nó ra?”
ackson nhìn Lê Nhật Linh rồi lại liếc mắt nhìn Lâm Quân. Vừa nấy Lâm Quân còn hùng hổ như vậy nhưng bây giờ lại vô cùng lo lắng và căng thẳng. Thấy vậy, ông ta không hiểu vì sao mình lại cảm thấy rất vui mừng, ông ta cười xấu xa.
Ông ta lại ấn tay xuống thêm một chút nữa, giọt máu màu đỏ tươi chảy từ trên cổ Lê Nhật Linh xuống. Lâm Quân cau mày, anh hít vào một hơi.
“Ông bình tĩnh đi, thả cô ấy ra. Không phải ông cần một con tin sao?
Tôi có thể thế chỗ cho cô ấy. Tôi đảm bảo là ông có thể trốn thoát”
Sợi dây trong lòng Lâm Quân cũng bị kéo căng đến cực điểm, nhìn thấy Lê Nhật Linh bị thương anh đau lòng hơn ai hết.
Lê Nhật Linh nhìn anh rồi lắc đầu, khóe mắt cô đã ướt đảm nước mắt.
“Tao dựa vào đâu mà tao có thể tin mày?”
“Tôi đổi chỗ cho cô ấy. Chỉ cần ông thả cô ấy đi. Nếu ông không trốn được thì ông có thể giết tôi bất cứ lúc nào”
Là một người làm ăn, Jackson luôn tin rằng chỉ cần còn núi thì không lo không có củi đun. Bây giờ Lâm Quân đã nói có thể bảo vệ cho tính mạng cho ông ta nên tay ông ta cũng hơi buông lỏng, hành động cũng không còn kịch liệt như trước nữa.
Lê Nhật Linh cười lạnh một cái, đúng lúc Jackson đang suy nghĩ thì Lê Nhật Linh lại cắn vào tay ông ta một cái. Jackson buông tay ra, Lê Nhật Linh muốn chạy về phía của Lâm Quân nhưng người cô đột nhiên đau đớn. Cô cúi đầu thấy con dao găm xuyên qua người cô.
Cảnh sát cùng nổ súng bản Jackson, ông ta đổ gục trên mặt đất.
Miệng ông ta run rẩy, nhìn thấy Lâm Quân vội vàng xông tới đỡ Lê Nhật Linh thì ông ta cười lạnh.
“Mày thua rồi!”
Lâm Quân không quan tâm đến những người xung quanh, anh nhanh chóng ôm Lê Nhật Linh ra ngoài.
“Jackson chết rồi, trên người có bốn vết thương, mất nhiều máu quá nên chết. Bên phía cảnh sát đều xử lý xong hết rồi”
Bên ngoài phòng cấp cứu, Hà Dĩ Phong đi chậm đến chỗ của Lâm Quân. Lâm Quân đang ngồi trên chiếc ghế dài, anh cúi đầu hút thuốc, không nói gì cả.
Thỉnh thoảng anh lại quay sang liếc nhìn bóng đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu. Trong lòng anh cầu nguyện cho cô có thể bình an vô sự.
Jackson chết cũng đáng nhưng Nhật Linh của anh thì có tội lỗi gì.
“Lâm Quân, tôi biết cậu khó chịu nhưng Nhật Linh là người tốt, cô ấy nhất định sẽ tai qua nạn khỏi, cô ấy nhất định không có chuyện gì đâu”
Hà Dĩ Phong cảm thấy không biết làm gì, anh ta cũng rất lo lắng cho.
Lê Nhật Linh nhưng anh ta biết người đang lo lắng nhất cho Lê Nhật Linh là Lâm Quân chứ không phải anh ta.
Lâm Quân ngước đầu nhìn Hà Dĩ Phong, trong mắt anh toàn là tơ máu, trong chốc lát anh trở nên già đi rất nhiều.