Sức lực của đàn ông rất lớn, cô ta căn bản không đẩy nổi gã.
Đúng lúc này, một người trong đám đông vừa hay nhìn thấy chuyện, anh ta đi tới kéo tên say rượu ra, tay giơ lên nắm đấm, mấy tên đàn em sau lưng cũng đồng loạt tiến đết Tóc tai Trần Hi Lam có hơi rối lên, vài sợi tóc rơi lòa xòa xuống trước mặt, ánh mắt đây hoảng sợ nhìn cảnh tượng phía trước.
Người đàn ông này quay đầu lại thoáng mỉm cười, màn ảnh đột nhiên phóng to, ánh đèn hiện lên, người đàn ông này hóa ra lại là Minh.
Trần Hi Lam không biết Minh, nhưng bởi vì anh ta đã cứu mình, nên cô ta cứ liên tục nói cảm ơn.
“Cô không sao chứi”
“Không sao!”
Trần Hi Lam lắc đầu nhưng nước mắt lại dần dâng lên.
“Mẹ kiếp, ai mày cũng dám động tới!”
Mấy tên đàn em đã sớm xử lý tên say rượu kia. Gã đàn ông đó giờ đang nằm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, cả người co quắp lại trông rất đáng thương.
“Thả hắn ra đi!”
Trần Hi Lam nhìn người đàn ông nằm trên đất, hét lớn.
“Cái gì?”
Quán bar rất ồn ào, Minh không nghe được rõ, liền để tay lên cạnh tai hỏi lại.
“Tôi nói là thả hẳn ra đi!”
Trần Hi Lam bắt tay lên miệng làm thành hình cái loa, hét lớn.
Trong khoảnh khắc, bốn mắt chạm nhau, Minh nhìn cô gái Trần Hi Lam trước mặt, nội tâm có chút xao động.
Anh ta vốn cho rằng Trần Hi Lam cũng giống như cha của cô ta, không ngờ rằng cô lại lương thiện như thế.
“Tay anh làm sao vậy?”
Trần Hi Lam theo bản năng cầm tay anh ta lên xem xét, Minh vô thức vội vàng thu tay lại giấu ở sau lưng mình.
Phất tay một cái, anh ta đưa theo đám đàn em của mình rời khỏi hiện trường.
Trần Hi Lam nhìn theo bóng lưng đang rời đi, trong lòng nổi lên một cảm giác khó giải thích.
Minh rời khỏi quán bar, nếu nói anh ta không ghi hận James một chút nào về chuyện ngón tay thì chính là nói dối, nhưng Minh lại không có năng lực gạt chân James, cho nên anh ta chỉ có thể đến quán bar mượn rượu giải sầu.
Không ngờ rằng Minh lại đụng phải con gái của James, anh ta vốn muốn ôm thái độ ngồi xem kịch hay, thừa cơ đùa giỡn cô ta một chút, nhưng cuối cùng không hiểu vì sao lại tha cho cô ta.
Nội tâm anh ta bùng lên lửa giận, siết nắm tay đấm một phát vào vách tường.
“Đại ca!”
Một người đàn em dũng cảm đưa cho anh ta một điếu thuốc, sau đó lại cung kính châm lửa.
Đốm lửa đỏ trong đêm chập chờn lúc sáng lúc tối.
“Có cần em trói con nhỏ đó lôi đến đây không!”
Tên đàn em này không biết đến Trần Hi Lam, chỉ đơn giản nghĩ rằng Minh đã để ý đến cô gái này, liền bày ra bộ dạng nịnh nọt ton hót.
“Câm miệng, mày biết cô ta là ai không? Mày thử động vào cô ta xem?
Minh tức giận ném điếu thuốc trên tay xuống đất, bàn chân hung hăng dẫm lên, tay bóp chặt lấy cằm của tên đàn em, ánh mắt hung hăng mà dữ tợn.
“Đại Nhìn qua thì cùng lắm cũng chỉ là một đứa con gái có chút xinh xắn mà thôi. Thân phận có thể lớn đến mức nào cơ chứ? đại ca! Cô ta là ai?…”