Người nói chuyện ly hôn trước là người không muốn ly hôn anh, sau đó người không muốn ly hôn cũng là cô (?), người ép cô cầu xin anh không ly hôn cũng là anh.
Bây giờ anh lại nhẹ nhàng nói ra chuyện ly hôn, anh xem cô là gì? Đồ chơi sao?
Khốn nạn? Trước giờ tôi chưa bao giờ nói mình là người tốt.”
Anh nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy. Đừng nói là bây giọng hỏi giờ yêu tôi rồi, không muốn ly hôn?
“Mỗi người ở nhà họ Lâm đều tư cách chất vấn tôi, nhưng anh thì không có.” Cô đỏ mắt.
” Chậc, nhìn bộ dạng đáng thương này thật làm người khác đau lòng.” Anh nheo mắt, tiến gần đến môi cô, nhưng không hôn xuống, chỉ dừng lại ở đó, nhìn thằng cô, nói: “Lê Nhật Linh. cô có biết không? Nhìn dáng vẻ bây giờ của cô như thề đã yêu tôi rồi vậy, yêu đến không thể kiềm chế .
Cô chớp mắt, nước mắt lăn dài trên gò má.
Cô kiễng chân lên, chủ động môi mình vào môi anh.
Không ngờ người luôn bị động trước chuyện này lại làm ra hành động như vậy, Lâm Quân sửng sốt vài giây, có điều cũng chỉ là vài giây, anh lập tứ đổi khách thành chủ, sau đó mạnh mẽ đè cô lên bức tường lạnh lẽo.
Tim Lê Nhật Linh như bị dao đâm dữ dội, như vừa tỉnh từ cơn mơ. Đầy anh ra nhặt chiếc áo sơ mi trên dất lên. quả nhiên, trên áo có những vết son cùng màu.
Một giây này, có thể người ta đang từ vực thẳm dục vọng rơi xuống hố băng.
Hai mắt Lê Nhật Linh đỏ bừng, cô dùng sức đầy anh ra, khóc lóc nói “Lãm Quân anh thật bẩn.”
Chạm vào người khác rồi lại chạm Vào cô, thật kinh tởm. Thật sự rất kính tởm…. Anh xem cô là gì, đồ chơi sao?
“Tôi bẩn?” Động tác của anh dừng lại, dục vọng trong mắt tiêu tan, chỉ còn lại tỉ lạnh lẽo: “Cô cho rắng Hạ Huy Thành thì sạch sẽ sao?”
“Đúng, anh ấy còn sạch sẽ hơn anh trăm lần, hơn vạn lần!”
“Người phụ nữ ngu ngốc, Hạ Huy Thành thích chơi những đồ cấm ky, khẩu vị còn nặng hơn tôi.”
Lâm Quân chế nhạo nói bên tai cô: “Nhiều nhất i tôi cũng chỉ chơi phụ nữ, còn anh ta thích chơi các em gái