Lâu đến mức khi tinh thần không chịu nổi uy áp của anh, mới hoảng hốt nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Có thể.”
Cô thở phào một hơi, “Cảm ơn anh.”
Cô quay người lại, trên gương mặt nhỏ nhắn là nụ cười rực rỡ, nhưng một giây sau, lại thay thế bằng u sầu nồng đậm.
Nam Cảnh Thâm cười mà như không cười, vẫn nhìn theo cô tiến vào biệt thự, lông mày anh hơi nhướn lên.
Anh rất tò mò, Tiêu Ý Ý có thể kiếm được 8000 vạn từ đâu, nhà họ Tiêu đã không thể trông cậy vào, thẻ thì bị Hồ Bá thu, cô hiện giờ, ngoại trừ cơm áo không lo, thực ra là không có kinh tế, như vậy cô sẽ cầu xin người chồng là anh sao?
Tổn thất 8000 vạn, chỉ vì trút giận giúp cô, Nam Cảnh Thâm là cam tâm tình nguyện, tiền bạc không sao cả, cô vui vẻ là được, kết quả lại vượt qua dự kiến của anh.
Vì bảo vệ trinh tiết, mà dám nói những lời khoác loác này, không thể không nói dũng khí của cô tăng lên không ít.
Trong lúc anh suy nghĩ, di động của anh chấn động.
Anh nhìn thoáng qua tên hiển thị người gọi rồi nghe máy.
“Lão tứ, video theo dõi ở khách sạn đã gửi tới hòm thư của cậu rồi.”
Hiện giờ Cố Đình Thâm vẫn đang ở trong khách sạn, vừa mới đi từ phòng giám sát ra.
“Vất vả rồi.”
Nam Cảnh Thâm không rời đi, anh ngồi trong xe mở video ra nhìn, vừa nhìn, trái lại phát hiện thứ thú vị.
…
Sau khi Ý Ý về nhà, liền ăn cơm tối rồi đi tắm, trước khi ngủ cô nhận được điện thoại của người hướng dẫn ở đại học, bảo cô ngày mai tới trường một chuyến.
Cô đồng ý, sau đó cô gọi điện cho giám đốc Tô xin phép, cô tưởng rằng giám đốc Tô sẽ từ chối, ai ngờ lại đồng ý, nhưng đồng ý trong khó chịu, điện thoại cũng tắt rất nhanh, cô nghĩ tới người khởi xướng tối nay đều là người này, trong lòng liền không có hảo cảm gì, chắc là vừa rồi giám đốc Tô nghĩ rằng cô định hưng sư vấn tội đây mà.
Nhưng mới vào công ty, Ý Ý lấy đâu ra can đảm đó.
Sau đó cô lại gọi điện thoại cho Tống Khải Nhân, hai người hẹn nhau ngày mai cùng đi học.
Ngày hôm sau, Ý Ý và Tống Khải Nhân bận rộn cả ngày, buổi tối ngủ trong ký túc xá của trường, hôm nay qua đi, bọn họ đã chính thức tốt nghiệp, sau này không có cơ hội trở về, hai cô gái khác trong phòng ký túc xá cũng ở đây, bốn người mặc áo ngủ đánh bài cả đêm, đến bình minh thì ôm nhau khóc, Tống Khải Nhân lấy một chai rượu trắng từ trong túi ra, mọi người chia nhau uống hết, xem như đây là tạm biệt, sau này gặp lại, không biết là khi nào rồi.
Ngủ hai tiếng, Ý Ý liền tỉnh, rửa mặt chải đầu đơn giản rồi đi thẳng tới công ty.
Cô vừa đến, mới ngồi xuống vị trí, thư ký của giám đốc đến gõ bàn cô, bảo cô tới văn phòng giám đốc.
Ý Ý rất phản cảm, hỏi là chuyện gì, thư ký cũng không biết, chỉ nói bảo cô đi là được.
Ý Ý cảnh giác, trước khi đi vào, liền mở ghi âm của di động ra, đẩy cửa, giám đốc Tô cười khanh khách nhìn cô: “Tiểu Tiêu đến rồi à, đóng cửa lại đi.”
Cô đứng ở cửa, tay vẫn cầm lấy tay nắm cửa, “Giám đốc, có chuyện gì thì ông nói đi, ngày hôm qua tôi xin nghỉ, còn rất nhiều việc phải xử lý.”
“Xem cô kìa, sao lại khách sáo với tôi như vậy.”
Giám đốc Tô bước nhanh tới, muốn đóng cửa lại, Ý Ý tưởng ông ta muốn động vào cô, cô nhanh chóng lấy tay ra, tránh sang một bên.
Nhường lối như vậy, hoàn toàn là đứng trong văn phòng, lúc cửa đóng rầm lại, trong lòng cô vô cùng hồi hộp, cô quay đầu, ánh mắt hoảng loạn vừa vặn nhìn thẳng giám đốc Tô.
Lúc này trên mặt ông ta đâu còn tươi cười, ông ta nghiêm mặt nhìn chằm chằm cô.