Ánh mắt Nam Cảnh Thâm nheo lại, môi mỏng khẽ nhếch lên, khóe môi hơi có ý cười.
“Ông ngồi đi, chúng ta tâm sự.”
Giọng nói lạnh lẽo, cho dù không nghe ra gợn sóng gì, nhưng lại vô duyên vô cớ khiến cho người ta sinh ra sợ hãi.
Giám đốc Lưu đã từ chối một lần, ông ta không dám từ chối lần hai, thế nhưng ông ta không dám nhúc nhích, vẫn giống như con chó nằm sấp ở cửa ra vào, ông ta không đoán ra được suy nghĩ của người đàn ông này, trong đầu giám đốc Lưu đều là những tin đồn ở bên ngoài.
Nếu chọc giận Nam Tứ gia, chuyện mất tay mất chân… Đều là chuyện bình thường.
Nam Cảnh Thâm cũng không thúc giục ông ta, anh tiếp tục hút thuốc, chờ đến khi khói đều bị tản ra, ngón tay thon dài của anh để lên sau gáy của Ý Ý, nhẹ nhàng vén tóc sang hai bên, ánh mắt anh sáng rực, từ trên cao nhìn xuống cô.
Ý Ý không cảm thấy ánh mắt anh có gì không đúng, tinh thần cảnh giác của cô hoàn toàn dùng ở chỗ khác, cô liếc thoáng qua người đàn ông đang nằm rạp trên mặt đất, theo bản năng nắm thật chặt áo Nam Cảnh Thâm.
Động tác nhỏ này không dấu được ánh mắt anh.
Trong tim lướt qua sự mềm mại, cánh tay dài của anh vòng ra, từ phía sau ôm lấy vai cô, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ khiến cho trong lòng Ý Ý cảm thấy hơi khác thường, ánh mắt cô mờ mịt nhìn anh, lúc cô còn chưa nhìn thấy mặt Nam Cảnh Thâm, bàn tay anh đột nhiên che lấy mắt cô, để cho cô cúi đầu xuống.
“Xem ra giám đốc Lưu không cho người của Nam Cảnh Thâm tôi mặt mũi.” Đôi mắt hẹp dài của anh hơi nheo lại, trong đôi mắt đen tỏa ra ánh sáng sắc bén khiếp người, dưới đôi lông mày cong cong là hai con ngươi sắc bén và áp bách, khóa chặt trên người giám đốc Lưu.
Cả người giám đốc Lưu run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.
Chỉ một cái liếc mắt như thế đã khiến cho ông ta bị dọa mất hồn mất vía, người ngồi ờ vị trí trong ngực Nam Cảnh Thâm kia, chính là người phụ nữ mà ông ta đang muốn bắt được, giám đốc Lưu ngã bịch xuống đất, trong miệng không ngừng nói: “Là do tôi có mắt như mù, tầm nhìn của tôi hạn hẹp, không biết… Tôi không…”
“Hừ…” Cố Đình Thâm cười lạnh một tiếng, dịch ghế đến vị trí bên tay phải của Nam Cảnh Thâm: “Giám đốc Lưu, ông dập đầu quỳ lạy như thế, nhìn rất xa lạ.”
Anh ta bắt đầu bẻ ngón tay, sau đó ngón tay gõ lên trên thành ghế dựa: “Phó tổng giám đốc Nam đã bảo ông ngồi, vậy ông qua đây ngồi đi, đừng để mình khó chịu.”
Giám đốc Lưu gần như là sợ tè cả ra quần, người trong phòng bao này, ông ta không chọc nổi ai, còn không phải để mặc cho người ta chỉ hướng đông, ông ta đi hướng đông, chỉ hướng tây đi hướng tây, ngay cả thời gian do dự cũng không có, ông ta chống tay lên đầu gối để đứng dậy, đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cố Đình Thâm, không dám cười.
Ông ta lau mồ hôi trán, khóe mắt nhìn người đàn ông trầm ổn khó lường đang ngồi trên sofa: “Nam… Nam Tứ gia, vừa rồi, cậu hỏi… Có phải tôi là người phụ trách lần thương lượng này không sao?”
Người đàn ông gảy tàn thuốc, giọng điệu bình thản: “Đúng thế.”
“Cậu hỏi như thế là có ý gì?”
“Tôi vừa mới đến nhận chức ở Hoa Thụy, hợp tác lần này sẽ do tôi phụ trách, chúng ta đã tình cờ gặp nhau ở đây, sao không quyết định cho xong lần hợp tác này?”
Nam Cảnh Thâm vừa mới nói ra, giám đốc Lưu không dám tin vào tai mình, có thể nói ông ta vừa mừng vừa sợ.
Thật ra ông ta đã từng hợp tác với Hoa Thụy mấy lần, nhưng những lần trước đó đều dự án nhỏ, chưa từng có dự án nào lớn như lần này, dự án lần này là do tổng giám đốc công ty ông ta tự mình làm ra, hơn nữa lại có giao tình với phó tổng giám đốc của Hoa Thụy, vì thế cho dù trước mắt còn có một công ty đang cùng cạnh tranh với bọn họ, thế nhưng dự án lần này gần như đã được quyết định, nếu không, giám đốc Lưu đâu dám kiêu ngạo như thế, tận dụng lúc này muốn lấy được chút ngon ngọt từ tay giám đốc Tô.