“Tổng giám đốc Mục có vợ chưa cưới rồi, cô có biết chuyện này không?”
“Cô Thẩm à?”
“Đúng vậy! Mọi người đều biết Tổng giám đốc Mục và cô Thẩm đã có hôn ước với nhau.”
Mấy người phụ nữ kia vừa cười vừa nói, dường như nụ cười đang chế giễu Vũ Vân Hân là cái loại bồ nhí không biết xấu hổ.
“Đính hôn từ lúc nào vậy?”
Mấy người phụ nữ đó khẽ bụm miệng cười khẩy: “Chẳng phải sớm hay muộn rồi cũng sẽ đính hôn sao?”
“À.” Vũ Vân Hân lạnh nhạt đáp lại: “Vợ chưa cưới mà chưa đính hôn thì là gì?”
Lời cô vừa thốt ra khiến mấy người phụ nữ kia nhất thời nghẹn họng không nói được gì.
“Hay chỉ có mấy người nghĩ như thế?” Vũ Vân Hân thầm cười nhạo.
Đối mặt với những lời đàm tiếu thế này, nhất định phải mặt dày không biết xấu hổ, như thế mới có thể làm cho đối phương cứng miệng không nói được gì.
“Mấy người tưởng mình là Mục Lâm Kiên chắc? Còn định chọn vợ cho người ta, buồn cười thật!”
Vũ Vân Hân không dè chừng mà thẳng thừng phản bác lại những người kia, sau đó xoay người rời đi.
Bên trong phòng làm việc, Vũ Thư Anh tức giận cắm chặt con dao trong tay mình xuống sàn nhà, tại sao Vũ Vân Hân lại có thể làm việc chung phòng với Tổng giám đốc Mục chứ?
Hai người bọn họ cùng làm việc trong một phòng, nói không có quan hệ cũng chẳng ai tin!
Cô ta càng nghĩ càng tức giận.
Tan ca.
Lúc này, trong phòng họp vô cùng yên tĩnh, dù có mấy chục người ngồi đó nhưng cũng không ai dám lên tiếng.
Vũ Vân Hân yên lặng ngồi tại chỗ.
Boss lớn không tan ca thì không nói làm gì, đám người tinh anh này cũng chưa chịu tan làm, chằng nhẽ cô lại không biết xấu hổ mà đi về sớm à?