“Vào đi.” Tiểu Trần không mở mắt ra mà nhàn nhạt đáp một tiếng, tiếp tục đung đưa hai chân của mình.
“Hưởng thụ thế à?” Vũ Vân Hân bước tới trước mặt anh ta.
Giọng nói quen thuộc khiến anh ta chợt mở hai mắt ra.
“Quản lý Vũ… Không đúng, là Tổng giám đốc Vũ, xin hỏi có chuyện gì không ạ?”
Vũ Vân Hân phủi phủi mặt bàn, đồ của cô đã không còn mà đổi hết thành đồ của Tiểu Trần.
“Dọn vào lúc nào thế?”
“Mới ban nãy.” Tiểu Trần lật đật đứng dậy từ chỗ ngồi, vội vàng kéo ghế qua một bên: “Tổng giám đốc Vũ, mời cô ngồi.”
“Tại sao tôi không nhận được thông báo?”
Bản thân cô phải đổi phòng làm việc, tại sao không có một ai thông báo cho cô?
“Chuyện này… Tôi cũng vừa mới nhận được thông báo, tôi được thăng chức lên làm quản lý.”
“Vậy phòng làm việc của tôi thì sao?”
“Phòng làm việc của Tổng giám đốc Vũ chắc ở tầng trên ạ.” Tiểu Trần chỉ lên tầng.
Đôi mày Vũ Vân Hân hơi nhíu lại, trên tầng?
Tập đoàn của Mục Lâm Kiên có một đặc điểm là toàn bộ những tinh anh trong nghề đều hội tụ ở tầng thứ tám mươi tám của tòa nhà cao tầng, còn có một số người đứng đầu của các bộ phận lớn. Vì để có thể phát huy vai trò liên kết, các văn phòng cao tầng không phân chia để dễ quản lý.
Cho tới giờ, Vũ Vân Hân cũng chưa từng tới tầng thứ tám mươi tám.
“Chúc mừng Tổng giám đốc Vũ đã lên chức.”
“Đồ của tôi đâu?”
“Lúc nãy đã có người ở bộ phận thư ký giúp cô chuyển đi rồi.”
Vũ Vân Hân nhìn về phía mặt bàn lần nữa, tài liệu Vũ Thư Anh nói không có ở đây, hẳn là ở bên trong phòng làm việc mới rồi.
Làm việc ở đây lâu như vậy, thật sự thì cô có chút không nỡ rời bỏ tầng mười ba.
“Tổng giám đốc Vũ, sau này có chuyện gì, mong cô chỉ dạy nhiều hơn.” Tiểu Trần ý thức được mình đã lỗ mãng dọn vào đây nên cố gắng nói một cách khiêm tốn nhất có thể.
“Làm việc tốt nhé.”
Vũ Vân Hân rời khỏi phòng làm việc, đi vào thang máy lần nữa rồi nhấn nút lên tầng thứ tám mươi tám.
Cửa thang máy vừa mở ra, một loại cảm giác cao cấp bỗng nhiên ào tới từ trước.
Đây chắc chắn là tầng lầu cao nhất trong toàn bộ Tập đoàn Mục Lâm.
Bên trên lấy thiết kế màu xám cao cấp làm chủ đạo, hoàn toàn thông minh, vừa tới gần khu làm việc của tầng lầu thì thấy ngay một con robot cầm một đôi dép tới cho Vũ Vân Hân.
“Mời chủ nhân thay giày, chúc cô bắt đầu một ngày mới với tâm trạng tốt đẹp.”
Vũ Vân Hân cong mắt cầm giày trên khay để thay.
Lần đầu tiên tới tòa nhà cao tầng làm việc mà có thể đi dép lê, đúng là một chuyện tốt đối với một người mang giày cao gót cả ngày như cô.