Khóe miệng Mục Lâm Kiên nhếch lên, nhìn tấm hình trước mắt.
Sáng sớm, người phụ nữ bí ẩn sau lưng Mục Lâm Kiên lên bảng tin nóng.
“Búp Bê! Mẹ lên tin tức rồi nè!” Sáng sớm, Vũ Vân Hân bị ba đứa trẻ con lay tỉnh.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, một tựa đề kích thích bộ não khiến cô mở to hai mắt: “Người phụ nữ bí ẩn sau lưng Mục Lâm Kiên… Người này sao giống mình thế?”
Tại sao bức hình cô chụp tối qua lại lan truyền trên mạng thế này?
Vũ Vân Hân nghi ngờ cau mày.
“Là mẹ đúng không? Cả buổi tối không ngủ mà nói chuyện yêu đương gì thế?” Há Cảo nghiêm túc nhìn về phía cô: “Phụ nữ phải biết dè dặt!”
Vũ Vân Hân nhớ chỉ gửi cho Thẩm Giai Kỳ chứ không gửi cho ai khác.
Nhưng nếu không phải người quá thân quen thì khi nhìn hình sẽ không nhận ra đây là người nào.
Cô đứng dậy rửa mặt xong thì thay một bộ đồ làm việc màu trắng rồi bước xuống nhà.
Ba đứa bé đang ăn sáng với Mục Lâm Kiên.
“Trứng xào ăn ngon quá, để phần cho Búp Bê một ít.” Bánh Bao cầm muôi múc canh múc một ít vào trong chén.
“Bánh quẩy cũng không tệ! So với lần trước thì có tiến bộ hơn.” Há Cảo giơ ngón út lên với đầu bếp đứng sau lưng.
Đầu bếp cường tráng, cộc cằn thấy vậy thì cười cười, gương mặt trắng nõn đỏ ửng lên vì xấu hổ.
“Bánh bao chiên này ăn cũng rất ngon.”
Mỗi lần cắn từng miếng bánh bao chiên vào trong miệng, Bánh Bao đều rất hưởng thụ mà nhai vui vẻ, đặt ngay ngắn nửa cái vào bát Vũ Vân Hân, một nửa để lại cho mình.
Bọn trẻ khen thức ăn ngon nhưng đến giờ Mục Lâm Kiên vẫn chưa được ăn một miếng nào.
Anh ngồi ở đó ăn phần trứng chiên và bánh mì nướng cùng một ly sữa bò đặt ở trước mặt. Đây là những món anh đã ăn mấy chục năm nay, đến giờ vẫn không cảm thấy có vấn đề gì. Đến tận hôm nay, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, anh mới cảm thấy khẩu vị của mình thật nhạt nhẽo.
“Ăn ngon không?” Anh cầm dĩa lên.
Nhìn bọn nhỏ ăn ngon lành trước mắt.
“Tất nhiên rồi, anh cường tráng của chúng con nấu gì ăn cũng ngon.”
Anh cường tráng…
Gọi thân thiết như thế à?
Mục Lâm Kiên ghen tị mà nhìn về phía đầu bếp đang đứng ở cửa phòng bếp.
Tại sao lại gọi người đàn ông kia là anh mà bình thường lại gọi anh là ông chú?
“Cho bố nếm thử một chút nhé?”
Mục Lâm Kiên cầm dĩa lên, đang muốn xiên một miếng thức ăn trong chén của Vũ Vân Hân thì ba đứa nhỏ trừng mắt nhìn anh: “Bỏ xuống!”
Ánh mắt đáng sợ kia giống như dáng vẻ uy nghiêm và độc đoán lúc bình thường của anh.
Mục Lâm Kiên bị một loại cảm giác khó hiểu bức bách, buông dĩa xuống.
“Đây là thức ăn chúng con để dành cho Búp Bê, bố không được ăn! Có hiểu quy củ hay không hả?”