Hành động thô bạo khiến cô hoàn toàn không thở nổi, thiếu oxy, cô dùng tay đánh mạnh lên bả vai của Mục Lâm Kiên.
Dường như cô càng giãy dụa thì anh càng không để ý đến cảm nhận của cô.
Đến tận phòng tuyến cuối cùng, Mục Lâm Kiên mới dừng lại.
Anh thả cô ra.
Vũ Vân Hân không ngừng thở dốc, cảm thấy đầu cực kỳ choáng váng, không còn sức mà nằm bò trên ghế sô pha.
“Tôi cảnh cáo em lần nữa, đừng chơi trò gì mờ ám trước mặt tôi, nếu không thì tôi tuyệt đối không bỏ qua cho em.”
Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị phát ra, sau đó là một tiếng đóng sầm cửa vang lên.
Vũ Vân Hân mệt mỏi chống đỡ thân thể của mình, đầu ngón tay lau phần son môi bị ăn.
Cô đặt tay lên bụng theo bản năng.
Vừa rồi Mục Lâm Kiên lần mò dọc xuống, cuối cùng đến giữa bụng thì dừng lại ngay lập tức. Là vì cô mang thai sao? Vậy nên anh mới dừng lại?
Vũ Vân Hân buồn phiền thở dài, rốt cuộc là ai châm ngòi ly gián trước mặt Mục Lâm Kiên.
“Bíp bíp bíp!”
Phòng ngủ yên tĩnh vang lên tiếng rung của điện thoại di động.
Chọc Mục Lâm Kiên xong, Vũ Vân Hân bỏ chạy.
Sao mà đơn giản vậy được?
Một tay Mục Lâm Kiên túm lấy cô: “Chạy đi đâu?”
“Không thì thế nào? Anh là đồ dơ bẩn!”
Mỗi một câu của cô đều đang gán tội cho anh.
Buồn bã lấp kín trong lòng khiến suy nghĩ của anh rối loạn, không biết giải thích thế nào.
“Đừng động vào tôi!” Vũ Vân Hân hất tay của anh ra, mặt đầy tức giận rời khỏi thư phòng.
Cứ như thế, Mục Lâm Kiên bị chỉ trích nên không còn tâm trạng mà làm việc.
Anh đi theo Vũ Vân Hân vào phòng ngủ.
Điện thoại di động để trên bàn reo lên.
Vũ Vân Hân nhìn về phía điện thoại của Mục Lâm Kiên, đưa lưng về phía anh mà đắc ý cong môi.
“Điện thoại của anh!” Cô đưa điện thoại tới.
Mục Lâm Kiên liếc nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, không nhận mà dập máy luôn.
“Sao thế? Sợ tôi phát hiện nên ngay cả điện thoại cũng không dám nhận à?”
Đột nhiên Mục Lâm Kiên không chịu nổi sự hiểu lầm cứ lặp đi lặp lại này nữa nên đưa điện thoại tới: “Là cô ta gửi cho anh, nói rằng thấy em rót rượu vang cho Võ Thế Kiệt.”
Anh ngả bài!
Cảm giác nếu còn hiểu lầm như thế nữa thì anh sợ anh không giải thích nổi.
Vũ Vân Hân mím chặt môi, trong lòng đã sớm chống nạnh cười to.