“Lớp trang điểm nhòe hết rồi! Nếu không thì trang điểm lại trước đi!” Vũ Vân Hân lấy đồ trang điểm trong túi trang điểm đưa cho Vũ Thư Anh: “Nhất định phải xinh đẹp trở về, không thể để người khác xem thường.”
Lời này giống như lời an ủi, khiến Vũ Thư Anh xúc động.
Vũ Vân Hân đứng ở cửa quán cà phê nhìn cô ta rời đi, đến khi bóng dáng cô ta hoàn toàn biến mất thì mới lên xe.
“Búp Bê, sao rồi?” Ba đứa bé tò mò sáp lại gần.
“Không biết nữa, trò nên diễn đều diễn xong rồi.” Vũ Vân Hân khởi động xe, phóng trên đường lớn dọc bờ sông.
Ba đứa bé chống má cau mày: “Xem ra cũng không tồi nha! Có thể đoạt được một dự án ba trăm tỷ, Vũ Thư Anh gặp Ninh Phương sẽ hãnh diện, hơn nữa cách đối xử cũng sẽ khác, nói không chừng còn xem cô ta như lễ vật của thần.”
“Chẳng qua đến bây giờ con vẫn không hiểu, Búp Bê làm cách nào mà thuyết phục được Thẩm Giai Kỳ đưa ba trăm tỷ vậy? Đúng là một người ngốc nhiều tiền.”
Vũ Vân Hân đắc ý mím môi: “Đó là vì cô ta cảm thấy bản thân mình trả nổi, không thiếu tiền.”
Là do cô nhìn trúng bộ dạng cao cao tại thượng không biết xấu hổ của Thẩm Giai Kỳ.
“Xem ra lúc học ở nước ngoài, cô gái nhà giàu này đã đút lót để được nhận vào trường mà.” Ba đứa bé nhất trí cho là như vậy.
Ngay cả ba đứa bé ba tuổi đều có thể xem hiểu thị trường chứng khoán những ngày gần đây của nhà họ Thẩm có đi xuống, bây giờ vừa khéo Thẩm Giai Kỳ còn dâng tặng ba trăm tỷ.
Cả Vũ Thị vì chuyện của Vũ Thư Anh mà hò reo, cô ta vừa bước vào công ty mà tất cả những nhân vật cấp cao đều đứng chờ ở sảnh lớn.
Tay Ninh Phượng cầm sâm-panh hoan nghênh: “Con yêu, con đã trở về. Vất vả cho con rồi!”
Người khác đàm phán hạng mục sẽ thanh toán khoản tiền cọc trước, đến khi hạng mục phát hành mới có thể nhận được khoản tiền còn lại.
Thế nhưng Vũ Thư Anh thì ngược lại, cô ta nhận được toàn bộ cái giá đưa ra.
Đây quả thật là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống.
“Xon yêu, hôm nay con có mệt không? Mẹ cho người chuẩn bị lẩu bọ cạp cừu mà con thích nhất rồi, lên lầu ăn đi.”
Ninh Phượng luôn cực kỳ để ý mùi lạ, thế nhưng bây giờ lại có thể vì con gái mình mà ninh lẩu bọ cạp cừu trong văn phòng.
Bắt đầu vào thang máy, Ninh Phượng kéo cánh tay cô ta, vừa cười vừa nói mà đi đến phòng họp.
“Có bị gây khó dễ không hả?” Ninh Phượng thấy Vũ Thư Anh ăn mặc chỉnh tề.
“Không.”
“Vậy là tốt rồi!” Ninh Phượng kéo ghế dựa ra: “Lại đây ngồi! Nồi này mẹ đã có lòng ninh mấy tiếng đấy!”
Ninh Phượng rất ít nấu ăn, thật ra Vũ Thư Anh trưởng thành như vậy rồi nhưng đây là lần thứ hai cô ta được ăn đồ mẹ nấu.
Đột nhiên được mẹ đối xử tốt như vậy, Vũ Thư Anh hơi không quen.
Dường như tất cả những tủi thân vừa rồi đều đáng giá.
“Chúng ta lấy được ba trăm tỷ thì có thể mua cổ phần công ty của các cổ đông bán lẻ khác, đến lúc đó Vũ Vân Hân sẽ không thể uy hiếp chúng ta được nữa.”