Cô ta kiêu ngạo nhìn qua, lộ ra nụ cười khinh thường: “Cái thứ rác rưởi! Tập đoàn Vũ Thị các người vẫn còn mặt mũi đến tìm chúng tôi cơ đấy! Cô đang cố lừa dối ai với cái thứ rác rưởi này vậy?”
Nói rồi, cô ta đập toàn bộ đống tài liệu vào đầu Vũ Thư Anh.
Vũ Thư Anh nén giận.
Thật ra trước khi tới đây, cô ta đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Khi Thẩm Giai Kỳ nhìn thấy cô ta ở Tập đoàn Mục Lâm thì đã bắt đầu cảm thấy không vừa mắt, giờ thì tốt rồi, có cơ hội để ngược đãi cô ta.
Vũ Thư Anh chịu hết tủi nhục, không kìm được nước mắt, hai mắt cũng mờ đi.
Cô ta cúi xuống nhặt hợp đồng trên sàn nhà.
Nếu không thể ký được hợp đồng lần này thì nguồn tài chính của cô ta sẽ bị Ninh Phượng cắt đi một nửa, cho nên dù có chết thì cô ta cũng phải chiều lòng Thẩm Giai Kỳ.
“Có thể là do bộ phận soạn văn bản của chúng tôi đã sơ suất nên mới không đưa ra được những điểm nổi bật của dự án, tôi sẽ quay về và yêu cầu họ thay đổi lại.” Cô ta đã thấp kém đến nỗi giọng nói cũng nhẹ cả đi, không thể hiện bất kỳ thái độ nào.
“Không cần! Sửa đi sửa lại vẫn là một công ty hạng hai thì có tác dụng gì.” Thẩm Giai Kỳ nói rồi cởi giày cao gót ra, trực tiếp đặt chân lên ghế: “Xoa bóp lòng bàn chân cho tôi.”
“Vâng.”
Vũ Thư Anh phải ngồi xuống, nhấc chân của Thẩm Giai Kỳ lên và nhẹ nhàng xoa bóp chúng một cách không thuần thục.
“Thật sự ấy, Vũ Vân Hân mà giống cô một chút thì tốt rồi!” Thẩm Giai Kỳ nắm lấy cằm Vũ Thư Anh, dùng sức lấy móng tay ấn lên da mặt cô ta, in lên vết ngón tay: “Nhìn gương mặt này đi, hai người đều cùng một bố, sao Vũ Vân Hân lại mặt dày thành tật rồi? Phì!”
Một ngụm nước miếng phun thẳng lên mặt Vũ Thư Anh.
Cảm giác ghê tởm đến mức khiến người ta buồn nôn, Vũ Thư Anh nhắm mắt lại, không nhịn được mà nôn khan.
“Cô có ý gì đấy? Chê tôi bẩn?” Thẩm Giai Kỳ túm lấy mái tóc của Vũ Thư Anh rồi dùng sức kéo, dường như muốn kéo cả da đầu cô ta ra: “Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi tức giận như vậy đều là do Vũ Vân Hân, cho nên nếu cô cảm thấy tủi thân thì nên đi giết chết Vũ Vân Hân đi. Không thì mỗi lần tôi tức giận vì Vũ Vân Hân thì đều sẽ đến tìm cô!”
Giọng điệu vô lý này khiến các cô gái ở bàn bên cạnh cũng không thể nghe được nữa. Họ thà bỏ đi chứ không muốn ở lại lâu hơn.
Vũ Thư Anh nghiến răng, tại sao lại là Vũ Vân Hân! Tại sao cuộc đời cô ta đều xoay quanh Vũ Vân Hân?
Từ khi sinh ra, cô ta đã nghe đến tên của người phụ nữ này, thậm chí đi ra ngoài làm việc cũng thế.
Cho đến khi tận mắt nhìn thấy Vũ Vân Hân, nửa đời sau của cô ta đều muốn sống tốt hơn Vũ Vân Hân, hạnh phúc hơn Vũ Vân Hân, để Vũ Vân Hân rơi vào chỗ chết, để Vũ Vân Hân chết một cách thê thảm.
Thấm nhuần tư tưởng của Ninh Phượng trong vô thức nên Vũ Thư Anh cũng coi Vũ Vân Hân như kẻ thù, chỉ cần cô còn ở đó thì cuộc sống của Vũ Thư Anh cũng sẽ không được thoải mái.
Không ngờ cái cô Thẩm Giai Kỳ ở trước mặt này lại đưa ra loại yêu cầu vô lý như thế.
“Sao? Không có bản lĩnh à? Ngay cả Vũ Vân Hân mà cũng không đối phó được. Nếu nhà họ Thẩm chúng tôi đầu tư ba trăm tỷ thì các người có năng lực gì để mang lại lợi ích cho chúng tôi?”
Ba trăm tỷ giống như một món mồi hấp dẫn làm cho hai mắt Vũ Thư Anh sáng lên.