Suy cho cùng, ba đứa trẻ vẫn còn quá nhỏ, nếu những hình ảnh tàn khốc đó đánh sâu vào tâm lý khiến chúng đau đớn, sợ hãi thì e là sẽ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của đứa trẻ sau này.
“Không được đi.” Giọng Mục Lâm Kiên lạnh như băng.
“Thật tàn nhẫn! Nói như thế nào thì Võ Kiệt cũng là bạn học của con, tuy rằng cậu ta luôn muốn bắt nạt chúng con nhưng cũng chưa từng bắt nạt thành công.”
Mặc cho ba cậu nhóc có khuyên nhủ như thế nào thì Mục Lâm Kiên vẫn kiên quyết như cũ: “Không được phép!”
“Búp Bê ơi, làm ơn! Có lẽ họ biết sai rồi!” Ba đứa trẻ dùng hai tay kéo Vũ Vân Hân mà làm nũng.
Vũ Vân Hân khó xử nhìn về phía sau xe: “Nếu không thì cho họ đi nhờ một chuyến đi? Chỉ một chuyến thôi, dù sao thì đứa bé kia vẫn còn nhỏ.”
Đôi mắt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên nhìn về phía cô, trong đôi mắt sâu thăm thẳm không nhìn thấy bất cứ tình cảm nào, lạnh như băng, tuyệt tình đến cực điểm.
Không có sự đồng ý của Mục Lâm Kiên, tài xế cũng không dám dừng lại.
Chiếc xe vẫn chạy với tốc độ đều đều, dần dần cách cô Võ càng ngày càng xa.
Khi đến ngã tư, có đèn đỏ thì chiếc xe mới dừng lại.
Bánh Bao ngồi ở bên cạnh mở cửa xe, ngay sau đó Há Cảo và Màn Thầu chạy ra ngoài, Mục Lâm Kiên không kịp kéo chúng lại.
Vì lý do an toàn, Vũ Vân Hân cũng xuống xe.
Uy nghiêm vốn có của Mục Lâm Kiên giờ phút này đã không còn tác dụng gì.
“Tổng giám đốc Mục! Tôi phải làm gì bây giờ?”
Dù sao thì Mục Lâm Kiên cũng không thể ngồi yên bởi đó là những người mà anh yêu thương nhất.
“Quay lại.”
“Vâng, Tổng giám đốc Mục.”
Xe quay đầu lại khi đèn đỏ nhảy sang đèn xanh.
Vì là đường một chiều, cách khá xa bốn mẹ con nên nếu muốn lái xe đến phía trước thì phải rẽ sang đường một chiều.
“Cháu không sao chứ?” Vũ Vân Hân đã đi tới phía sau Võ Kiệt.
“Đồ đàn bà khốn kiếp!”
Võ Kiệt thấy Vũ Vân Hân thì rất tức giận, tay siết lại thành hình nắm đấm mà đánh thẳng vào người Vũ Vân Hân.
“Tại sao cậu lại đánh Búp Bê của chúng tôi?” Bánh Bao bóp lấy cổ tay cậu ta: “Chúng tôi quay lại chỉ vì thấy cậu ở trên đường và gây ảnh hưởng đến cảnh quan của thành phố.”
Cô Võ quỳ trên nền đất, sắc mặt tái nhợt, trong mắt mất đi vẻ kiêu ngạo, yếu ớt nhìn về phía trước, cả người như không có hồn, tóc tai bù xù, cả người vốn tươm tất xinh đẹp thì bây giờ trở nên thật rẻ rúng.
Vũ Vân Hân đưa tay ra cho cô ta: “Chân của cô chảy máu rồi, để tôi gọi xe cứu thương.”
Không ai biết, Mục Lâm Kiên không mang người đi là đã cho nhà họ Thẩm thể diện rồi.
Nếu mang người đi, nói không chừng lần thứ hai nhìn thấy thì người đó cũng trở thành tàn phế rồi.