“Tới rồi, đồng đội heo chuẩn bị xuống xe thôi!” Bàn tay nhỏ nhắn của Há Cảo vỗ vỗ lên bả vai anh, nhẫn nại an ủi: “Không cần sợ! Chúng con rất thông minh, người bình thường không phải là đối thủ của chúng con đâu, bố cầm lấy cái này đi!”
Cậu lấy từ trong túi ra hai quả cầu bông.
“Cái gì đây?”
“Cổ động đó!” Bốn mẹ con đồng thanh lên tiếng.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng chay mày, gương mặt tràn ngập vẻ chán ghét. Nói thế nào thì anh cũng là Tổng giám đốc, bây giờ lại lưu lạc vào đội cổ động viên hả?
“Ngoan, bố nghe lời nha! Đội cổ động viên cũng là một mấu chốt vô cùng quan trọng đấy, không có sự cổ vũ, tiếp sức của bố thì chúng con cũng không có khí thế để chiến thắng đội bạn. Vì vậy sự cổ vũ của bố là động lực tốt nhất cho chúng con, chỉ cần bố cổ vũ cho chúng con thì chắc chắn chúng con sẽ chiến thắng.”
Súp gà cho tâm hồn, nói đến mức suýt nữa thì Mục Lâm Kiên tin rồi.
Anh nhìn về phía Vũ Vân Hân.
“Đừng nhìn Búp Bê của chúng con, Búp Bê của chúng con là quân sư, không có mẹ thì đội hình của chúng con sẽ trở nên lỏng lẻo ngay!” Há Cảo nỗ lực an ủi Tổng giám đốc Mục kiêu ngạo này.
Bánh Bao giễu cợt: “Nếu bố có bản lĩnh mà sánh ngang được với sự hung ác của Búp Bê thì chúng con sẽ nghe theo bố.”
“…”
Câu này khiến bọn trẻ thắng rồi!
Mục Lâm Kiên thật sự không thể hung dữ với Vũ Vân Hân, càng không hung dữ bằng Vũ Vân Hân.
Bởi vì anh chính là một người yêu vợ, chiều vợ điển hình.
Anh im lặng cầm hai quả cầu bông trước mặt lên rồi gắn vào bộ trang phục hài hước ở trên người mình, vậy là khí chất của Tổng giám đốc hoàn toàn biến mất.
Lục Tâm đứng ở bên cạnh thật sự bị boss của mình chọc cười chết rồi.
“Tổng giám đốc Mục, tôi nghĩ là tôi vẫn cần phải cân nhắc thêm về chuyện có nên kết hôn hay không.”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng lườm: “Gọi năm trăm người tới đây.”
“Tổng giám đốc Mục muốn làm gì?”
“Cậu sắp xếp năm trăm người chơi trò này đi.”
Nụ cười của Lục Tâm cứng đờ lại.
Anh ta hiểu rồi.
Đây đã không còn là vấn đề có kết hôn hay không nữa vì bất kể anh ta có kết hôn hay không thì anh ta cũng phải tham gia vào đội cổ động viên mà thôi.
“Đội cổ động viên gồm năm trăm người thì có nhiều quá không?”
“Không đủ chỗ sao?”
“Đủ!”
Trường học có xây một nhà thi đấu lớn bên trong, có thể chứa được hơn triệu người, sao mà không có chỗ trống được cơ chứ!
Mục Lâm Kiên giữ chắc quả cầu bông trong tay, ánh mắt nhìn về phía chỗ ngồi dưới khán đài.
Hiệu trưởng vừa nhìn thì nhận ra boss lớn của mình nên lập tức tiến lên chào hỏi.
“Chào anh Mục, rất vui được gặp anh. Lần trước tôi đã nhiều lần xin làm bạn với cô Vân nhưng lại bị từ chối, nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng tìm cách.”