Há Cảo lon la lon ton chạy tới trước bồn tắm: “Chạy tắm tắm.”
“Không được.”
Ba đứa trẻ thất vọng cúi thấp đầu: “Vậy thôi. Cứ tắm qua loa tùy tiện đi cũng được.”
Nói xong, bọn trẻ tự lấy sữa tắm rồi tắm rửa. Động tác thuần thục, khiến cho Mục Lâm Kiên nhìn thấy mà đau lòng,
Anh ngồi xổm, cầm lấy bông tắm hình tròn của bọn trẻ: “Để bố giúp các con.”
Ba đứa trẻ quay người nhìn về phía anh: “Không cần!”
“Cần.” Anh cảm thấy những đứa trẻ này đúng là đã thiếu đi tình yêu thương và sự đồng hành.
“Bố không biết làm đâu!” Ba đứa trẻ cầm lấy bông tắm tiếp tục tắm.
Ở những gia đình bình thường khác, ở độ tuổi này của bọn trẻ thì đáng ra người bố phải giúp bé cưng nhà mình tắm rửa mới đúng.
“Bố biết!” Mục Lâm Kiên khăng khăng nói.
“Không biết! Đừng phá đám chúng con kẻo chúng con bị cảm lạnh!” Màn Thầu nói bằng giọng vô cùng tàn bạo.
Bánh Bao đã cọ rửa xong xuôi, đi tới trước vòi hoa sen: “Bố, nếu bố tắm xong rồi thì ở đây không còn chuyện của bố nữa. chúng con không thích để người khác tắm giúp bởi vì chúng con có ba người, đợi bố tắm rửa cho từng người thì không biết phải đợi đến khi nào, có khi còn không tắm sạch cho chúng con ấy chứ.”
“Vậy tại sao Vũ Vân Hân có thể?”
Anh nhớ lần trước đi tới nhà bọn trẻ, bọn trẻ làm ầm lên muốn Vũ Vân Hân tắm cho.
“Bởi vì đó là mẹ! Lẽ nào bố thích gọi Lục Tâm giúp bố tắm rửa…”
Giọng điệu trong lời nói đó khiến Mục Lâm Kiên không còn ý kiến gì nữa.