Quần áo cho nam ở tầng bốn, mà nhà kho lại nằm ngay giữa cầu thang của tầng ba và tầng bốn.
Nếu như khách hàng đang cần gấp, vậy một số nhân viên chuyển hàng sẽ lập tức đưa lên cửa hàng.
Vũ Vân Hân vô ý xoay người lại thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người đàn ông lớn vô cùng cường tráng, thân hình cao lớn, nụ cười lễ phép tiêu chuẩn lúc nhìn thấy Vũ Vân Hân thì hơi cứng lại.
Anh ta cố gắng quay đi chỗ khác.
Ánh mắt nhạy bén của Mục Lâm Kiên đều thu hết vào trong mắt, anh kiêu ngạo đi đến trước mặt người đàn ông.
Nhưng người đàn ông kia lại sợ hãi lùi về sau một bước: “Xin chào! Xin anh lùi ra phía sau một chút, nếu không đụng vào người sẽ không tốt.”
Mục Lâm Kiên không để ý đến anh ra, vẫn bước lên phía trước thêm một bước.
Cực kỳ bướng bỉnh cường thế, làm người đàn ông lại lui về phía sau lần nữa.
Anh ta không dám ngẩng đầu nhìn Mục Lâm Kiên, lặng yên cúi đầu xuống.
“Ngẩng đầu lên.” Giọng điệu giống như một bậc quân vương, người đàn ông sợ tới mức run lên.
Người đàn ông run rẩy nhìn về phía Mục Lâm Kiên, vẻ sợ hãi ngập trong mắt, nước mắt cũng sắp rơi xuống như cuồng phong.
Lúc Vũ Vân Hân có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của anh ta.
Người đàn ông trong video giám sát của bệnh viện.
Nhìn thấy anh ta nở nụ cười đi vào trong phòng của mẹ Hoàng Hà, nhưng ngày đó mẹ Hoàng Hà lại chết ngay lập tức.
Người đàn ông phát hiện được Vũ Vân Hân nhìn về phía mình thì lập tức quay mặt đi.
“Quay đầu lại cho tôi.” Mục Lâm Kiên lạnh giọng gào lên.
Hai chân người đàn ông lạnh run, trực tiếp quỳ xuống: “Tổng giám đốc Mục, xin anh! Xin anh hãy tha cho tôi!”
Mục Lâm Kiên nhìn người đàn ông quỳ trên sàn nhà, thật ra chẳng qua anh chỉ thấy ánh mắt người đàn ông này nhìn Vũ Vân Hân rất quái dị, vì muốn an toàn nên mới hù dọa vài tiếng, không ngờ lại trực tiếp quỳ xuống đất.
Xem ra thật sự có chút chuyện rồi!
“Đưa về cho tôi.”
Vệ sĩ lập tức lôi người đàn ông kia đi.
Cả cửa hàng kia vang lên tiếng xin tha của người đàn ông.
Tất cả nhân viên thấy thế đều sợ đến mức đứng thẳng sống lưng, cố ép mình không nên lộn xộn.
“Sao anh lại muốn bắt anh ta?” Giọng của Vũ Vân Hân rất nhẹ.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng xoay người nhìn về phía anh ta: “Nhìn em chứ sao.”
Câu nói vô tình nhưng lại ngọt ngào chợt làm cô vui vẻ hơn không ít.
“Chỉ có anh đối tốt với em nhất tôi. Đều do sự quyến rũ chết tiệt này của em đấy, đúng vậy! Không sau, lúc trước ở bệnh viện, người đàn ông này đúng là muốn….” Vũ Vân Hân nhíu mày, ấp a ấp úng nói, bịa đặt chính là việc cô giỏi nhất.
Hao hết tâm tư đi điều tra anh ta làm gì, cứ trực tiếp lợi dụng năng lực của Mục Lâm Kiên thăm dò không phải nhanh hơn sao.