Cơ thể cường tráng dường như chỉ khổ cực luyện tập để người phụ nữ trước mặt trút giận.
“Sau này tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy anh nưa!” Vũ Vân Hân thoát khỏi lòng ngực anh, nhanh chóng ngồi trong góc thật xa, hai tay ôm lấy mình: “Lừa gạt tình cảm của tôi, tôi hận nhất là loại người như anh.”
Anh có thể cho cô đánh, nhưng tuyệt đối không thể rời khỏi ngực anh.
“Chúng ta chia tay đi.” Vũ Vân Hân gào lên.
Mục Lâm Kiên nhíu mày, chia tay là thứ mẹ gì.
Đối với anh mà nói, chỉ cần Vũ Vân Hân không chết, vậy anh muốn cô luôn ở cạnh anh, suốt đời.
Từ ngày đầu tiên xảy ra quan hệ với cô, anh đã muốn độc chiếm người phụ nữ này.
“Chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào nữa.” Vũ Vân Hân quật cường nói hết những câu đó với anh, nhưng tâm trạng bị đè nén đến mức nước mặt đột nhiên không ngừng chảy xuống từ khóe mắt.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn cô, tựa như vừa rồi chỉ là một trò đùa.
Bởi vì từ trước đến giờ anh vẫn không hiểu vì sao người phụ nữ này lại tức giận.
Trong đầu chợt nhớ tới quyển sách lần trước mua《 360 kế dỗ dành bạn gái 》kia, hình như còn kiểu lật mặt như lật sách nữa.
“Anh nhìn tôi làm gì hả? Anh còn vậy nữa tôi báo cảnh sát đây!” Vũ Vân Hân như một con nhím gai, không hề di chuyển gào lên với người đàn ông.
Mục Lâm Kiên hơi khó hiểu, nhưng nghe thấy tiếng thét chói tai kia thì chỉ thấy phiền.
Mục Lâm Kiên không nói hai lời mạnh mẽ tới gần, trực tiếp kéo Vũ Vân Hân vào trong ngực.
“Đừng đụng vào tôi! Cái đồ đàn ông tâm cơ này!” Vũ Vân Hân phản kháng mãnh liệt, vừa đấm vừa đá lên người anh.
Khuôn mặt đẹp trai đến nao lòng lại bị cô cào cho mấy đường.
“Chơi chán chưa?”
Mục Lâm Kiên cường thế ấn chặt cô trên ghế, đôi mắt khát máu đỏ ngầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống dưới, giống như đang đánh giá con mồi của mình.
“Thả tôi ra.”
“Em nằm mơ đi.”
Sự dịu dàng lúc đầu đã bị cô làm cho tiêu tan.
Anh không để ý sự từ chối của cô, trực tiếp thuần phục khiến cô nàng không còn lực để phản kháng.
“Tôi hận anh đến chết!” Vũ Vân Hân bắt đầu tức giận nói những những lời ác độc đến tận xương, những yêu mến dành cho anh lúc này đã hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng, cô vẫn không thể nào thoát khỏi lòng ngực anh, vô lực đến mức đứng dậy cũng không làm được.
Xe chạy tới tốc độ đều đều, cô mệt mỏi dần dần nhắm mắt lại.
Mục Lâm Kiên thân mật hôn lên mặt cô một cái, nhìn cô, càng ngày càng không hiểu tâm trạng của người phụ nữ này.
Lục Tâm dẫn mấy đứa nhóc đến trường học, còn Mục Lâm Kiên đưa Vũ Vân Hân về trang viên.