Ba đứa nhóc nhìn chằm chằm Mục Lâm Kiên đang băng bó vết thương giúp Vũ Vân Hân trong ve: “Người đàn ông xấu xa, có vợ rồi thì không quan tâm đến con trai! Hừ!”
“Ôi này, không phải như thế đâu! Các cậu chủ nhỏ à, xe này thật sự không ngồi được!” Lục Tâm vẫn rất kiên nhẫn khuyên nhủ.
“Bố muốn nhân cơ hội này ăn đậu hũ của búp bê chúng con chứ gì, chúng con nhất định sẽ không bỏ qua cho bố đâu! Hừ!”
Giờ phút này, ba đứa nhóc như hóa đá đứng đằng kia, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng thê lương.
“Đi thôi! Ba món quà khuyến mãi!”
Lục Tâm nói một câu rất hợp tình hình.
“Câm miệng!” Ba đứa nhóc rầu rĩ không vui đi vào trong một chiếc xe con khác.
“Các cháu xem tổng giám đốc Mục chiều các cháu chưa kìa, cho ba nhóc chiếc xe lớn nhất rộng nhất sang nhất rồi còn gì.”
Lục Tâm chân chó lập tức vuốt mông ngựa.
“Chú phiền lắm đấy!” Há Cảo trừng mắt nói.
Lục Tâm yên lặng một giây, đồng tình nhìn bọn nhóc một phút.
Không đành lòng nói cho bọn nhóc biết, sau này bọn nhóc sẽ chuyện ngồi trên chiếc Lincoln Phantom này, mà tổng giám đốc Mục và cô Vũ ngồi chiếc Maserati đằng trước, đây là một trong những chiến thuật mà Mục Lâm Kiên dùng để đối phó với ba đứa nhóc chuyên quấy rầy thế giới hai người của bọn họ.
Bên trong một chiếc xe khác, Mục Lâm Kiên thuần thục giúp Vũ Vân Hân cầm máu, sau đó băng bó thật kỹ.
Thấy cô còn chưa tỉnh lại, thuận tiện kiểm tra những nơi khác.
Đầu ngón tay thuận thế đặt lên nơ bướm trên cổ áo cô, sau đó nhẹ nhàng giật xuống, trên da thịt trắng nõn như ngọc hiện lên mấy vết bầm tím.
Từng động tác đều vô cùng cẩn thận, sợ sẽ làm cô đau.
“Ưm…” Vũ Vân Hân bị đau nên tỉnh dậy.
Vừa rồi phóng mạnh xe mình đập lên chiếc xe đằng trước, nhiều lần bị lực mạnh đến đáng sợ đụng vào cơ thể, nếu tiếp tục thoa xuống, có thể thấy được máu bầm và trầy da ở khắp nơi.
Mục Lâm Kiên nhìn mấy vết thương trên người cô, cưng chiều hôn lên người phụ nữ nằm trong ngực: “Đừng sợ! Anh ở đây.”
Bây giờ anh hối hận muốn chết, không thể đến kịp lúc cô cần.
Giọng nói từ tính trầm thấp văng vẳng bên tai Vũ Vân Hân khiến lông mày cô nhíu chặt lại, đúng lúc nỉ non: “Mục Lâm Kiên đồ khốn nạn nhà anh, em muốn đánh chết anh!”
“Mục Lâm Kiên, em muốn anh chết cũng không yên thân! Lột da của anh ra, ném bên ngoài cho chó ăn! Tên đàn ông chó má này!”
Giọng nói của Vũ Vân Hân rất nhẹ, nhưng nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, Mục Lâm Kiên nghe thấy không sót gì.