“Em luôn có cảm giác sắp có điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra.” Ba đứa bé quan sát xung quanh một cách sắc bén, nhưng cũng không thể biết được có chuyện gì làm bọn trẻ bất an.
Có lẽ toàn bộ đều muốn nhắm vào Vũ Vân Hân.
Nói ra thì có chút kỳ lạ.
Bệnh viện này, chỉ cần họ chuyển đến thì lập tức xảy ra chuyện không hay.
Không phải xảy ra lần một lần hai.
Bốn chú cháu cả đêm đều mất ngủ, thể chất lẫn tinh thần đều bị hút đến cạn kiệt, đầu óc ba đứa bé còn chút uể oải ngồi trên hàng ghế nhỏ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, những tia nắng đầu tiên bắt đầu rọi vào.
Vũ Vân Hân khẽ mở mắt, người đàn ông ban đầu nằm ôm cô ngủ cũng biến mất từ lâu.
Cô choàng dậy nhìn đồng hồ, đã đến giờ bọn trẻ dậy đi học rồi.
Lấy điện thoại gọi vào số chúng, không đứa nào bắt máy.
Vũ Vân Hân bước ra khỏi phòng, bắt gặp một người tạp vụ đàn dọn dẹp lại phòng bên cạnh.
Thay drap giường, vỏ chăn…
Ngay cả những các móc treo quần áo trong tủ cũng được thay.
“Dì ở phòng này xuất viện chưa?” Vũ Vân Hân quan tâm hỏi một câu.
Người tạp vụ dừng lau dọn lại và nhìn cô trả lời: “Chết rồi.”
Vũ Vân Hân trong lòng không hề lường trước, nghe tin xong như vừa bị sét đánh trúng.
“Sao lại chết? Không phải bệnh tình lại tái phát rồi chứ?”
“Tối qua không tìm cô sao? Tôi không cứu cô ấy, nên cuối cùng mới được thoát nạn.”
Tối hôm qua…
Nghĩ lại hôm qua đầu cô vẫn còn choáng, nhưng đúng là có người dì phòng bên cạnh đến gõ cửa, hình như muốn nói chuyện gì đó với cô.
Mục Lâm Kiên không cho cô mở cửa, cô cũng không thể ra ngoài. Vũ Vân Hân định đến phòng dì ấy hỏi lại xem hôm qua có chuyện gì. Kết quả là sáng nay…
“Chết thật đáng thương.” Người tạp vụ cảm thương nói: “Chết kiểu này còn tàn nhẫn hơn bị bệnh tật hành hạ.”
Nói xong người ấy quay lại nhìn cô hỏi: “Cô là Vũ Vân Hân đúng không?”
“Là tôi.”
“Rõ ràng là ở ngay bên cạnh vẫn không cứu được, nhưng có lẽ bà ấy vẫn mong cô có thể cứu giúp.”
Vũ Vân Hân nghe thấy những đám mây trong sương mù.
Vậy là đem qua đã đến cầu cứu.
“Có thể kể đầu đuôi mọi chuyện cho tôi biết không?”
“Tôi làm sao biết được, vớ vẩn thôi. Chuyện này không liên quan đến tôi, đừng hỏi tôi.”
Người tạp vụ dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ căn phòng rồi đi ra ngoài.
Khi đi đến bên cạnh Vũ Vân Hân, người tạp vụ dừng lại, dò xét nhìn cô và hỏi.
“Có thật là cô không nghe thấy tiếng kêu cứu không?”
Người tạp vụ dùng ánh mắt nghi ngờ chất vấn cô.
“Tôi…”
Vũ Vân Hân cảm thấy không thuyết phục.
“Ôi. Thật tàn nhẫn.”
Người tạp vụ thở dài một tiếng rồi rời đi đến phòng khác.