“Vậy giọng nói vừa rồi chắc chắn là của cô ấy rồi.” Há Cảo ngạc nhiên, đưa tay lên che miệng.
“Em nói mà, sao có thể nghe sai được.”
“Đây là cái gì vậy?” Há Cảo nhật thấy một vệt màu đỏ trên sàn, nghi ngờ đó là máu.
Chính là máu.
Rất nhạt.
Có dấu vết của một đôi giày cố tình kéo lê dưới sàn, như để xóa bỏ một vài chứng cứ nào đó.
Đi lần theo vết máu lại đến được phòng của Vũ Vân Hân.
“Dì chết rồi à?” Bánh Bao nghi ngờ hỏi.
“Rất có thể.” Màn Thầu nhớ lại đoạn video cậu vừa xem được hôm nay: “Các anh còn nhớ người đàn ông đó không, không biết dì có quen ông ta không? Có phải vừa rồi dì gõ cửa là để kêu cứu…”
“Vừa rồi búp bê không có mở cửa.” Bánh Bao đi tới cửa thì thấy ngay hướng của vết máu, cậu lập tức khẳng định.
“Làm thế nào mà em có cảm giác rằng có ai đó đang cố tình sắp đặt một vở kịch đề phá rối quan hệ tốt đẹp của họ.” Màn Thầu đoán già đoán non.