Bỗng nhiên, cô nghe loáng thoáng bên ngoài có tiếng ai đó nói chuyện: “Một Mình!”
“Mau phá đi!”
Hai người đàn ông đang nói chuyện, Vũ Vân Hân nhạy cảm ngước mắt lên nhìn về phía cuối căn phòng.
Cô theo bản năng bỏ chiếc thìa trong tay xuống, cầm lấy con dao ăn lúc nãy Mục Lâm Kiên vừa dùng.
Đột nhiên trong đầu lại lóe lên một ý tưởng, đúng là ngu ngốc! Không nghĩ ra dùng dao ăn để cắt dây thừng…
Không đúng! Một tay vẫn hoạt động được vậy tại sao lại phải dùng dao? Tự cởi cũng được mà.
Vẽ vời một lúc, Vũ Vân Hân cũng bị sự ngu ngốc bản thân làm cho phát khóc.
Bốn bố con ngồi trong xe nhìn video giám sát trong phòng bệnh.
“Con nói rồi mà, Búp Bê đúng là ngốc thật!” Há Cảo không nhịn được than phiền.
Vũ Vân Hân cởi bỏ tất cả dây thừng, cuối cùng cũng đã được giải thoát rồi.
Cô đứng dậy ở bên giường thoải mái vươn tay duỗi lưng cho đỡ mỏi, hoạt động tay chân một lúc, thuận tay cầm lấy một cái ghế ở bên cạnh.
Ba đứa bé xem video giám sát ngơ ngẩn cả người.
Mục Lâm Kiên cau mày lại: “Chuyện gì xảy ra?”
“Ngoài cửa có người sao?” Bánh Bao nhạy cảm hỏi.
Mục Lâm Kiên lập tức điều chỉnh video, nhìn về phía ngoài cửa.
Ngoài cửa ngoại trừ mấy y tá đi ngang qua thì không có bất cứ người này khả nghi, mở rộng phạm vi video nhưng vẫn không thấy người nào.
Chỉ thấy Vũ Vân Hân bây giờ đang đứng sau cửa, làm sẵn tư thế phòng thủ.
Vì lý do an toàn, nên Mục Lâm Kiên đã phái người qua chờ sẵn.
“Là ai đây chứ?” Mấy người xem video không hiểu sao bắt đầu lo lắng.
Vũ Vân Hân mở một khe hở nhỏ trên cửa, buông lỏng tay ra.
Y như đang ném đi một miếng mồi nhử.
“Mau nhìn. Đã đến. Người đàn ông này.” Màn Thầu nhạy cảm nhìn thấy trong video xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc đồ đen đang chạy về phía bên này.
Tất cả mọi người cảnh giác hơn, Mục Lâm Kiên lập tức bảo người đi theo sau.
Trong tay người đàn ông kia cầm một cái túi màu đen, tay kia đặt trong túi áo, đè thấp mũ lưỡi trai nhìn cực kỳ khả nghi.
Đột nhiên ông ta dừng bước, nhìn về phía phòng bệnh.
Đấy không phải phòng bệnh của Vũ Vân Hân mà là phòng bệnh bên cạnh phòng cô.
Người đàn ông quay người mở cửa phòng ra, vẻ đáng sợ, hàm răng trắng tắp lộ ra từ khóe miệng.
Ông ta ngu ngơ cười cười, khách sáo chào hỏi người trong phòng bệnh rồi đi vào.