Chân của cô bị sữa làm bỏng, Mục Lâm Kiên thấy bàn chân của cô đỏ lên lập tức ôm lấy cô đi thẳng đến bệnh viện.
“Mẹ không sao! Các con đừng lo!”
“Bọn con rất lo lắng nha!” Ba đứa nhóc sờ sờ môi, nhìn Mục Lâm Kiên trong video: “Xin bố tránh xa Búp Bê của bọn con ra một chút! Cảm ơn!”
Mục Lâm Kiên hờ hững nhìn bọn chúng, kiêu ngạo vòng tay qua vai ôm lấy Vũ Vân Hân đang ngồi trên ghế, ấn cô vào trong lòng mình: “Đi học đi, đừng có ép người ta!”
Ba đứa nhóc bị làm cho tức muốn chết đi được, hung hăng nghiến răng: “Mục Lâm Kiên, bố đừng có mà quá đáng!”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng liếc mắt một cái sau đó trực tiếp tắt điện thoại.
Trong nháy mắt, màn hình điện thoại đã tối đen.
Ba đứa nhóc vô cùng sốt ruột: “Anh xem, bố còn không thèm nói cãi nhau với mình! Rõ ràng là muốn khiêu khích bọn mình mà!”
“Hai người nói xem, liệu có phải Mục Lâm Kiên cố ý lừa bọn mình đi học để ông ấy có thể ở bên Búp Bê không?” Há Cảo nhíu mày, nghi ngờ.
Bánh Bao kiên quyết lắc đầu: “Không phải đâu! Mặc dù là thỉnh thoảng anh cũng không thích bố cho lắm, nhưng mà vẫn cảm thấy ông ấy không đến nỗi đáng ghét như thế đâu!”
Lục Tâm đang ngồi ở ghế phụ âm thầm lau mồ hôi, thật ra đúng là như Há Cảo nghĩ.
Tài sản của nhà họ Mục cho dù con cháu mười đời sau tiêu cũng không hết, ai cũng muốn nịnh nọt, tâng bốc lấy lòng Mục Lâm Kiên. Con của anh ấy thì cần gì phải học mấy cái linh tinh lặt vặt như quan hệ giữa người với người!
Mục Lâm Kiên đã trải đường sẵn cho bọn chúng rồi, đây là điểm tốt của việc có một ông bố thành đạt, xuất phát đã ở vạch đích!
Chân của Vũ Vân Hân bị phỏng, sưng lên, đi đứng khó khăn.
Mục Lâm Kiên thuê một phòng bệnh riêng cho cô, trùng hợp, phòng bên cạnh là phòng mẹ của Hoàng Hà.
“Hình như cứ mỗi lần lên chức thì em đều xin nghỉ!” Vũ Vân Hân hơi xấu hổ cúi đầu nói.
“Không phải đâu!”
Mục Lâm Kiên phủ nhận.
“Không phải hả?”
“Ở cùng ông chủ thì cũng coi như là làm việc.” Nói xong, thiết bị làm việc của Mục Lâm Kiên cũng đã được mang đến.
Anh thành thục mở máy tính lên, bắt đầu làm việc một cách tự nhiên.
“Ông Mục đang có quan hệ với một người phụ nữ, sao anh lại không để ý một tí!”
Câu nói của Vũ Vân Hân khiến Mục Lâm Kiên đang làm việc phải dừng tay lại giữa chừng, ánh mắt của anh lạnh lùng đến mức đáng sợ, giống như cô đã nói đến chuyện cấm kỵ gì đó.