‘Cộc cộc cộc’ tiếng giày cao gót vang lên khiến khuôn mặt đáng sợ của Vũ Thư Anh chợt quay sang, trợn trừng mắt nhìn cửa ra vào.
Dường như, tiếng người đã vô thức tác động vào ý thức của cô ta, tâm trạng cô ta dần dần bình tĩnh trở lại, thay nước lạnh bằng nước ấm.
Cô ta nhìn khuôn mặt mình trong gương, sau đó nở ra một nụ cười giả tạo theo đúng tiêu chuẩn chuyên nghiệp.
Từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn lên đồng hồ, đã sáu phút trôi qua.
“Người phụ nữ đó đã ra chưa?”
“Chưa ra!”
“Mọi người cứ tan làm trước đi!” Vũ Thư Anh nở nụ cười thân thiện rồi chỉ vào chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay: “Dù sao cũng đã đến giờ tan làm làm rồi, phần việc còn lại cứ để nốt cho tôi là được.”
“Được.”
Hai cô thư ký vội vàng xách túi, đi nhanh vào thang máy.
“Vừa rồi tôi sợ chết khiếp!”
Hai thư ký đứng trong thang máy, lúc này mới dám nói chuyện: “Cô nói xem, liệu Trưởng bộ phận Vũ có bệnh không?”
“Không rõ! Hình như giống bệnh thần kinh!”
Cũng không rõ là ai lại bất cẩn bật loa lên như vậy, nhưng thông qua việc theo dõi hình ảnh từ camera bên trong thang máy, Vũ Thư Anh đã nghe rất rõ cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai Thư ký.
Cô ta nhìn hai người phụ nữ trong thang máy, mỗi lời nói ra đều xem cô ta như thể người ngoài hành tinh vậy.
Mà điều mà Vũ Thư Anh quan tâm nhất lại chính là việc mọi người nghĩ cô ta thế nào.
“Lần sau, chúng ta đừng nói chuyện nhiều với cô ta nữa! Chẳng may cô ta lên cơn thần kinh thì phải làm sao?”
Lời nói của cô Thư ký kia khiến một bên mặt lạnh lẽo của Vũ Thư Anh tiến sát đến gần màn hình máy tính, đôi mắt xảo quyệt lạnh lùng nhìn hai người đang nói chuyện.
Bệnh thần kinh?
“Cô mới thần kinh! Cả nhà cô đều bị thần kinh!” Cô ta vừa nói, vừa cầm bút lên đâm mạnh vào tờ giấy trước mặt!
Trong lòng có hận bao nhiêu thì đâm bấy nhiêu.
Dường như cô ta đã không thể kiểm soát được con ác quỷ bên trong cơ thể mình nữa rồi.
‘Ken két!’
Đột nhiên, tiếng cửa văn phòng vang lên.
Vũ Thư Anh lập tức cúi đầu, dùng mái tóc hai bên che đi biểu cảm lúc này, kìm nén cảm xúc, sau đó ngẩng đầu lên, nở nụ cười như có như không.
Mục Lâm Kiên kiêu ngạo bước qua trước mặt cô ta, đến nhìn cũng không nhìn một cái, trực tiếp bước thẳng vào thang máy.
Vũ Thư Anh mù mờ nhìn về phía sau, đột nhiên nhận ra rằng phòng làm việc trống không!