Lục Tâm còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy mấy đứa ngồi cạnh ông Mục rồi.
Ông Mục vô cùng xấu hổ, dù sao lần trước ông ta cũng đã nói mình chỉ một lòng trung thành với vợ mình, sẽ không có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào khác.
“Cái này không được rồi! Còn cách lần trước chưa được mấy hôm nữa kìa?” Há Cảo châm chọc nói.
Bánh Bao cau mày tiếp lời: “Dù có giả vờ như thế nào thì cũng chẳng thể đẹp bằng bà nội được!”
Một lời chợt làm bừng tỉnh người trong mộng!
Ông Mục liền lập tức tỉnh táo.
Người đó không phải là bé con, bé con không có dáng vẻ như vậy!
Mà dù có giống thì cũng không phải bé con!
“Ba đứa bé này là cháu trai của ông sao? Nhìn xinh trai quá, mấy đứa ăn cái gì nào? Cứ tự nhiên gọi nhé!” Tô Anh không muốn bị gọi là bà, cùng lắm cũng chỉ là dì!
“Chúng cháu ăn no rồi!” Ba đứa nhỏ lễ phép trả lời.
“Sao các cháu lại ở đây?” Ông Mục nhìn chằm chằm ba đứa nhỏ.
“Chúng cháu thấy ông hẹn hò cùng người phụ nữ khác, chúng cháu chỉ giúp xem có hợp với ông không thôi.”
“Vậy có hợp không?” Ông Mục nói đùa.
Ba đứa nhỏ lắc đầu nguầy nguậy: “Không hợp.”
“Không hợp thì không được phép ở cùng nhau, đúng không?” Ông Mục cười nói.
“Đương nhiên là vậy, không hợp thì làm sao có thể ở bên cạnh nhau chứ!”
Tô Anh, người vẫn ngồi đối diện bọn họ nãy giờ liền thay đổi ánh mắt, nguyên nhân là vì, cô ta khó khăn lắm mới có thể có thời gian riêng cùng ông Mục bồi đắp tình cảm, nhưng không ngờ lại bị ba tên nhãi nhắt này chen ngang.
Cô ta miễn cưỡng cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm.
“Ông cũng cảm thấy Mục Lâm Kiên và Vũ Vân Hân không phù hợp, vậy nên hai người họ không nên ở bên cạnh nhau, như vậy cũng đúng, đúng không?”
Những lời của Ông Mục khiến Tô Anh suýt sặc.
Ba đứa nhỏ trợn trừng mắt.
“Ông nói đúng chứ! Mấy đứa?” Mặc dù Ông Mục trông có vẻ hiền hòa, tốt bụng, nhưng mỗi lời nói ra đều mang hàm ý đả kích.
“Nếu Vũ Vân Hân và Mục Lâm Kiên tách ra, vậy ông cũng sẽ chia tay với cô Tô Anh.”
Ba bé con choáng váng!
Với tình này, e rằng ba đứa nhỏ sẽ không thể thay đổi nữa rồi.
Mấy đứa nghĩ rằng, cả ba đứa đến là để ngăn cản chuyện ông Mục nảy sinh tình cảm với người phụ nữ này, nhưng cả ba đứa đều không ngờ rằng ông Mục lại dùng người phụ nữ này để uy hiếp họ.
Ba bé con ngây ra, không nói một lời.
“Cô Tô Anh, tôi rất xin lỗi. Đây là ba đứa cháu trai của tôi. Chúng còn nhỏ nên còn thiếu hiểu biết. Nếu không có điều gì không phải, mong cô bỏ qua cho tôi.”