“Đúng rồi, khi nào bố định cầu hôn với Búp Bê của chúng con? Có cần chúng con giúp gì không.”
Mục Lâm Kiên sửng sốt một chút.
” Búp Bê của chúng con thích cái gì chỉ có chúng con biết.”
“Cô ấy thích gì?”
“Trai đẹp và tiền.” Nói một cách thẳng thắn không chút sợ hãi, không cần sửa đổi.
Nhưng mà, Há Cảo vừa nói xong đã mạnh mẽ che miệng lại giống như bà mẹ lừa gạt.
“Trai đẹp và tiền à?” Mục Lâm Kiên nhỏ giọng lạnh lùng chất vấn.
“Con nói đùa thôi.” Há Cảo cảm nhận được một trận khí lạnh nhào tới: “Chẳng lẽ bố không thích những chị gái xinh đẹp sao?”
Anh cố gắng ổn định lại cảm xúc: “Không thích.” Nhà họ Mục có một đặc điểm, chỉ có thể yêu một người phụ nữ, sau khi yêu rồi sẽ rất khó để yêu thêm người phụ nữ khác.
“Cái này… Không tốt. Nói cho cùng thì chồng có hàng ngàn vạn.”
“Ngàn vạn?”
Há Cảo ngẩng mặt nhỏ lên, nhíu mày suy nghĩ một chút, hình như cô gái xinh đẹp nhìn thấy bất kỳ ngôi sao nào trông đẹp trai đều sẽ hét lên với màn hình TV: “Chồng ơi, em yêu anh.” Sau đó bên trong màn hình sẽ xuất hiện rất nhiều chồng yêu, vì vậy đối với Há Cảo mà nói điều này không có gì là lạ.
“Bây giờ rất nhiều phụ nữ có nhiều chồng, cái gọi là cùng một người chồng trên cùng một thế giới.”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói thẳng: “Bố là người thứ mấy?”
“Để con đếm một con chút.” Há Cảo vừa kéo quần vừa nghiêm túc đếm, hoàn toàn không chú ý tới sự tức giận của Mục Lâm Kiên.
“Ngày mai đem danh sách cho bố, một cái tên là một trăm nghìn tệ.”
Há Cảo nghe thấy một cái tên đã được một trăm nghìn tệ, ngay lập tức kích động, nói như thế nào cũng phải đến hàng trăm cái tên.
Sau khi đi vệ sinh xong, Mục Lâm Kiên dẫn cậu ra rửa tay xong đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Ở ngoài cửa ra vào, trong một chiếc xe màu đen có hai người đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hình ảnh này.
“Thật là quá đáng. Kể từ sau khi nhận cha con sao lại để cho Mục Lâm Kiên làm bảo mẫu trông trẻ rồi?” Ông Mục nhìn không nổi nữa.
“Cậu Mục chắc đang muốn bù đắp.”
“Bù đắp? Đã cho tiền rồi còn muốn bù đắp cái gì?” Đối với ông Mục mà nói, bất cứ chuyện gì cũng có thể dùng tiền để trao đổi, về phần những thứ khác ông căn bản không cần.
“Mục Lâm Kiên thật sự không có tiền đồ.”
Vừa dứt lời, có người gõ lên cửa sổ xe.
Một dáng người cao đẹp trai lạnh lùng đang đứng ở đó, ông Mục kéo cửa kính của xe xuống.
“Không cần đi theo tôi cả ngày, bằng không tôi sẽ lấy xe về.” Mục Lâm Kiêu ngạo nghễ lạnh lùng.