Mục Lâm Kiên cau mày, chỉ thấy cậu đang nhìn mình: “Đị ị bố?”
Anh trực tiếp đưa tay về phía Sủi Cảo.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Hai má Sủi Cảo hơi đỏ hồng, nói: “Thật hạnh phúc.”
Vui vẻ được một lúc, lại nhịn không được ‘xì’ một tiếng.
“Sủi Cảo, em thật quá ghê tởm!” Bánh Bao và Màn Thầu cùng lên án.
Vũ Vân Hân chịu không nổi, nói: “Để tôi! Anh không biết đâu!”
Anh không biết? Mục Lâm Kiên không thích bị yếu thế trước mặt người phụ nữ mình thích, không phải chỉ là đi ị thôi sao?
Ăn uống no say, xem như dẫn con đi tản bộ cũng được.
Anh đứng dậy ôm lấy Sủi Cảo, nói: “Đi nào.”
Nói xong, ôm Sủi Cảo đi ra đến cửa.
“Đi ị bố là muốn… đi tản bộ sao?”
Sủi Cảo sửng sốt, nếu không phải con hàng này tên là Mục Lâm Kiên thì cậu còn tưởng rằng anh bị thiểu năng trí tuệ.
“Con muốn đi bố.”
Há Cảo nói lại cả câu một lần nữa.
Có đôi khi anh cũng không nghe hiểu được một cách rõ ràng, tại sao lại nói ngọng từ phân thành bố.
Mục Lâm Kiên rất thắc mắc, anh đi gần tới cửa, Há Cảo càng giãy dụa, đôi mắt trừng lên hung dữ.
Trong cơn tức giận, cậu thoát khỏi cái ôm của Mục Lâm Kiên, đi xuống nắm lấy tay anh dắt đi vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh được chia thành dành cho nam và nữ.
Cậu đột nhiên dừng bước lại.
Cậu có chút bối rối.
Trước kia khi đi cùng các chị gái xinh đẹp cậu đều có thể vào nhà vệ sinh nữ, bởi vì các chị gái xinh đẹp rất lo lắng khi họ phải đi vệ sinh mà lại bắt cậu đứng chờ ở ngoài, sợ là cậu sẽ bị lạc.