Giọng điệu này khiến Bánh Bao và Sủi Cảo không hiểu sao có cảm giác uy hiếp, vừa mới ngồi vững vàng cái ghế cậu chủ chưa được bao lâu mà đã bắt đầu chia gia sản à?
“Không đúng! Em nói nhầm rồi! Em muốn đánh bại Mục Lâm Kiên, thu mua tập đoàn nhà họ Mục!” . ngôn tình tổng tài
Ố, giọng này còn lớn hơn giọng hồi nãy nữa.
Bánh Bao và Sủi Cảo cảm thấy nguy cơ càng thêm gấp mười: “Em không chừa cho bọn anh một con đường sống được à?”
“Mấy anh không phải ở phe của em sao? Công ty “ba đứa trẻ”!”
Trong chốc lát bọn họ đột nhiên ngộ ra: “Đúng nhỉ! Quên mất!”
“Ngay từ đầu không phải đã nói là thế sao, muốn cùng nhau tạo ra công ty “ba đứa trẻ” hào quang lòe lòe hay sao?”
Màn Thầu ngây thơ nhìn hai đứa nhỏ còn lại.
“Đúng thế! Mẹ từng nói rồi, đàn ông có tiền thì sẽ xấu xa, cho nên nếu như con hàng này mà cưới được mẹ về rồi, thế thì phải đánh bại gã ngay, sau khi biến thành kẻ nghèo hèn rồi gã sẽ nhất nhất nghe theo mẹ thôi! Lần này anh an tâm rồi!” Bánh Bao tỏ vẻ như ông cụ non.
Hai nhóc con còn lại cũng gật gù tán thành.
“Mẹ nuôi lớn được chúng ta đã rất vất vả, em cũng không muốn phụ lòng mẹ đâu!”
Có lẽ vì Mục Lâm Kiên mà bọn nhỏ ý thức được phái nam muốn mạnh nhất thì tiền và quyền lực có tầm quan trọng không nhỏ. Kế hoạch của bọn họ cứ thế bắt đầu được triển khai.
Bởi vì điện thoại chưa ngắt máy, bọn nhỏ nói gì Lục Tâm đều nghe thấy hết.
Anh ta thở ra một hơi thật dài, thật sự đáng thương cho chủ tịch Mục.
Người khác đều lo lắng số tiền tiêu tốn khi cười vợ về nhà, hiện giờ Mục Lâm Kiên lại phải lo lắng ba đứa con cướp gia sản.
“Chủ tịch Mục, tôi cảm thấy tình cảm của anh và mấy đứa nhỏ chưa đủ sâu đậm.”
“Ngậm miệng!”
Mục Lâm Kiên hiện giờ đến cả vấn đề cưới vợ còn chưa giải quyết được, làm gì còn tâm tình mà đi giải quyết chuyện của mấy đứa nhỏ.
—-
Buổi sáng hôm sau, trong sảnh lớn của công ty có một đoàn người hùng hổ đi vào.
“Đã lâu rồi không đến, thật không ngờ Mục Lâm Kiên lại làm việc giỏi giang như thế!”
“Gần đây bên tôi có hạng mục, không hiểu vì sao lâu như thế rồi mà không có tin tức, không biết anh cả có biết không?”
Ông Mục nghi hoặc: “Hạng mục gì?”
“Hạng mục bất động sản mà thôi! Không biết có phải là thời thế đổi thay rồi hay không, không còn nhờ vào ân tình năm xưa của chúng ta nữa, toàn bộ đều nhờ vào thực lực mà chống đỡ cả bầu trời.”