“Búp Bê, con không nghĩ mẹ nên kết hôn với người đàn ông này nữa đâu. Một chút chịu khó cũng không có nữa thì làm sao được chứ”
Ba đứa nhỏ hiện tại đang ly gián quan hệ giữa anh và Vũ Vân Hân Mục Lâm Kiên không còn cách nào khác ngoài việc đứng dậy đi rót nước, lấy một lon coca, và nhân tiện kêu đầu bếp nướng thịt.
“Bố, yêu bố nhất! Moa moa moal” Ba đứa nhỏ thả tim với anh.
“Món khoai tây chiên này không tệ, bố mang lên thêm đi”
“Con muốn ăn thịt bò khô này”
Lục Tâm vừa trở lại nhà cũ, nhìn ông chủ lớn nhà mình bận rộn tới Iui, không phải là lấy đồ uống thì là lấy khoai tây chiên.
Những người giúp việc bên cạnh đang đứng không ở đó.
“Ông chủ, có chuyện gì sao?” Lục Tâm tự hỏi, ngày thường anh hẳn là nên ở trong phòng làm việc, những việc này đều do người giúp việc làm, như thế nào lại trở thành độc quyền của anh cơ chứ.
Người giúp việc nhỏ giọng nói: “Cậu Mục đang tập làm bố của bọn nhỏ”
Nói xong, một giọng nói trẻ con từ xa vọng lại: “Bố, moa moa moal”
Ba đứa trẻ vây quanh hôn anh.
Cảm giác được bao quanh bởi ba đứa con nhỏ, khuôn mặt than của Mục Lâm Kiên mở một nụ cười của người cha già.
Cam tâm tình nguyện cầm tay trái ôm một đứa tay phải ôm một đứa, một đứa khác lại vắt ở trên vai.
Vũ Vân Hân ở phía sau: “Anh có được không vậy!”
“Đàn ông không thể nói không được!” Bốn bố con đồng thanh.
Trong phút chốc, cả căn nhà cũ đều trở nên sống động, so với ngày xưa thì có trở nên ấm áp có tình thân gia đình hơn nhiều.
Trong khu vườn mờ mịt phía sau, một người đàn ông mặc trang phục người hầu đứng đó, trên tay mở cuộc gọi video trên tay.
“Tất cả người đều ở nhà rồi! Sáng mai bọn họ mới rời đi…
“Vậy nửa đêm bắt cho tôi ba đứa bé” Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ màn hình video.
“Vâng! Tôi đặc biệt sắp xếp cho ba đứa bé vào một phòng, nửa đêm sẽ bắt đầu hành động”
Vì lần trước, ba đứa nhỏ chỉ ghé qua có một lần, nên Mục Lâm Kiên đã đặc biệt chuẩn bị một phòng dành cho trẻ em.
Lúc cửa phòng được mở ra, ba đứa nhỏ đều không phấn khích.
Toàn bộ căn phòng ngập tràn màu sắc cổ tích, các họa tiết hoạt hình trẻ em khác nhau được trang trí khắp bức tường.
“Cái này..” Bọn nhỏ ở cửa, không tình nguyện đi vào.
Mục Lâm Kiên nhìn thấy bọn trẻ do dự: “Không thích sao?”
“Đó không phải là đồ của trẻ con sao?” Ba đứa nhỏ bĩu môi lắc đầu “Thật trẻ con mà”
“Chúng nó không thích những thứ này” Vũ Vân Hân giải thích.
“Vậy thích cái gì?”
Chỉ thấy ba đứa nhỏ đang nhìn xung quanh, quay lại và đi đến phòng của Mục Lâm Kiên.
“Chú thích cái gì, chúng cháu liền thích cái đó!”
Bọn chúng chưa bao giờ thừa nhận rằng mình là những đứa trẻ, vì vậy chúng đều là những thiên tài trân quý.
Phòng của Mục Lâm Kiên mang phong cách lãnh đạm kinh điển, màu đen trắng và xám đậm, tối giản và u ám, màu đen cao cấp quý phái với phong cách kim loại độc đáo, thể hiện sự điềm tĩnh và trầm lắng.
“Đây là mới phong cách mà chúng cháu thích, trưởng thành và ổn trọng!”