Bà ta có đầy đủ những video mà ba đứa trẻ nói rằng mình khao khát tình yêu thương của một người bố, bao gồm cả đoạn video miêu tả dáng vẻ hạnh phúc khi được Mục Lâm Kiêm ôm vào lòng.
“Các người… Vũ Vân Hân nhận ra mình đã bị lừa.
“Tổng giám đốc Mục, tôi đã ép cô ấy nói ra hết rồi đấy. Mong cậu có thể thả con trai tôi ra, tôi đảm bảo sau này thằng bé sẽ không can thiệt vào cuộc sống của cậu nữa đâu”
“từ”
Mục Lâm Kiên cười nhạt.
“Anh lại… bày trò.”
“Nếu không làm như thế thì em sẽ đồng ý sao?” Mục Lâm Kiên lấy kết quả xét nghiệm ADN ra đưa cho cô “Tôi sẽ không tranh đoạt quyền nuôi dưỡng với em, thế nhưng em phải kết hôn với tôi”
Màn cầu hôn bất ngờ này khiến Vũ Vân Hân không thể ngăn lại được.
Ba đứa nhỏ đang núp sau cánh cửa, lúc này trong lòng ba đứa đều cảm thấy vừa kích động vừa cảm thấy khẩn trương.
“Mọi chuyện tiến triển nhanh thật đấy! Mục Lâm Kiên chính là bố của chúng ta! Trong lòng chúng ta vẫn chưa chuẩn bị gì cả”
“Đúng thế, mặc dù chú ấy có rất nhiều tiền, em rất thích điểm này”
Màn Thầu nhớ lại những gì mà cậu bé đã nhìn thấy sau khi hack tài khoản của Mục Lâm Kiên, mấy con số không kia nhiều tới mức cậu bé đếm không xuể.
“Anh thì vẫn chưa tiếp nhận nổi việc Mục Lâm Kiên là bố của chúng ta” Bánh ba phiền muộn thở dài.
Trong lúc xoay người, cậu bé phát hiện Há Cảo đã chạy tới trước mặt Mục Lâm Kiên từ bao giờ.
“Bố, ôi” Cậu bé nhanh chóng ôm lấy đôi chân dài của Mục Lâm kiên, thân mật cạ cạ vào chân anh: “Ôm một cái nào! Con rất thích mùi tiền trên người bố!”
Lời nói thẳng không hề lệch đi một chút nào.
Vũ Vân Hân nhìn thẳng nhóc con trước mặt, bây giờ cô đang vô cùng mơ màng, thế mà Há Cảo đã thay vai rồi.
“Bố, bố có nhiều tiền như thế chắc chắn cảm thấy vô cùng đau đầu đúng không? Con không ngại tiêu tiền giúp bố đâu! Con rất thích chiếc xe thể thao mới ra của Maybach ấy, bố có thể mua cho con được không?”
“Há Cảo, con đủ rồi đấy!” Vũ Vân Hân không nhịn nổi nữa: “Ai cho con vô lễ như thế?”
Há Cảo không để ý đến cô, hai tay ôm lấy cổ của Mục Lâm Kiên: “Mẹ hung dữ lắm! Sau này nếu mẹ mắng con thì bố nhớ cứu con nhé.”
“..” Tuổi còn nhỏ như thế mà đã biết tìm cứu viện rồi.
“Còn nữa, con rất thích ăn uống! Thế nhưng lần sau bố có thể làm cải xanh cho con ăn nhiều hơn được không? Con tương đối thích món cải xanh xào, thế nhưng lại không thích ăn xà lách”
Cậu bé cứu như thế ôm lấy Mục Lâm Kiên nói không ngừng.
Vũ Vân Hân bỗng nhiên ý thực được răng, mặc dù bọn trẻ không nói thế nhưng bọn chúng thật sự rất cần một người bố.
“Vậy sau này mẹ sẽ gọi Mục Lâm Kiên là chồng đúng không? Nếu đã như thế thì mau tổ chức hôn lễ luôn đi!” Há Cảo bày ra dáng vẻ hận không thể nhanh chóng dọn đồ tới nhà của Mục Lâm Kiên ngay lập tức.
“Thằng nhóc vô liêm sỉ này! Con có bố rồi thì không cần mẹ nữa đúng không?”
Há Cảo quay mặt, thút thít lên tiếng: “Bố nhìn kìa, mẹ quá hung hăng! Sau này bố nhất định phải chế ngự mẹ lại đấy!”
“Bố không dám” Mục Lâm Kiên vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc lên tiếng.
Anh không dám sao?
Lời nói này của Mục Lâm Kiên khiến tất cả mọi người đều cảm thấy ngẩn người, bao gồm cả Vũ Vân Hân.