Đôi mắt sâu thẳm tràn ngập vẻ dịu dàng, chỉ là Vũ Vân Hân không dám hy vọng, càng không dám tham lam.
Cô không thể đoán được giây tiếp theo của anh ấy.
Thật ra cô luôn muốn ba đứa con của mình có một gia đình hoàn chỉnh, chỉ là cô ấy không dám.
Mục Lâm Kiên đối với cô càng tốt, cô lại càng sợ lí do anh đến là vì những đứa trẻ.
Vũ Vân Hân đặt nhẹ tay lên ngực trái của Mục Lâm Kiên: “Em phải trở về rồi, còn rất nhiều việc cần làm”
Cô không trả lời câu hỏi của anh, mà tìm cách né tránh.
Khoác chiếc áo khoác lên, sau đó đi ra ngoài.
Mục Lâm Kiên vẫn đứng ở chỗ cũ thở dài, rõ ràng con là của anh ấy, tại sao có chết cũng không chịu thừa nhận?
“Gọi ba đứa nhỏ đến đây cho tôi”
Lục Tâm đang dắt bọn trẻ ra ngoài, buông xúc xích ở trong tay xuống: “Làm ngay”
Ba đứa trẻ vội vã từ trong thang máy bước ra.
“Giám đốc Mục, tìm tụi con có chuyện gì?”
Chỉ nhìn thấy Mục Lâm Kiên đàn ngồi đó nghiêm mặt: “Ngồi”
Ba đứa trẻ ngồi xuống phía đối diện.
Bầu không khí lạnh lẽo bao trùm, yên lặng đến đáng sợ.
Khi ánh mặt chạm nhau, mỗi người đều có cảm nhận sâu sắc. . Truyện Xuyên Không
Bình thường rất hiếm có cơ hội quan sát đối phương ở cự ly gần như vậy.
Một cảm giác thân thuộc không thể ta được, khiến ba đứa trẻ cảm thấy rất kỳ lạ.
Ánh mắt đánh giá Mục Lâm Kiên từ trên xuống dưới, như nhìn thấy hình bóng của bản thân.
Thần giao cách cảm của ba đứa trẻ sinh ba, đường như đã ý thức được gì đó.
“Các con có muốn tìm lại bố ruột của mình không?”
Bầu không khí yên lặng kéo dài năm phút cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Ba đứa trẻ kích động cười thích thú.
Mục Lâm Kiên mẫn cảm khế cau mày, nhưng trong lòng lại có chút mong đợi.
“Không muốn” Ba đứa trẻ đung đưa đôi chân nhỏ, cười rạng rỡ: “Nhà chúng con không thiếu đàn ông, còn cần bố làm gì”
Câu nói này trực tiếp bóp nghẹt Mục Lâm Kiên.
“Lẽ nào chú muốn làm bố của tụi con sao?” Ba đứa trẻ nhìn Mục Lâm Kiên bằng ánh mắt sắc bén.
Mục Lâm Kiên vẻ mặt nghiêm nghị, giả vờ bày ra vẻ mặt khinh thường: “Chú có nói vậy sao?”
“Không phải vậy được rồi. Hỏi nhiều như vậy, bọn con còn nghĩ chú muốn làm bố dượng của tụi con”
Hai chữ bố dượng thật sự rất chói tai.
Mục Lâm Kiên ngấm ngầm chịu đựng, anh không phải bố dượng, anh chính là bố ruột.
“Bọn con không cho phép bất kỳ người đàn ông nào bước vào gia đình của bọn con” Ba đứa trẻ thái độ đầy kiêu ngạo, căn bản không nể mặt Mục Lâm Kiên.
Lục Tâm đứng bên cạnh lau mồ hôi không nói nên lời. Cục cưng của tôi ơi, Tổng giám đốc mục là bố của các con đó, các con vô lý như vậy không sợ bị ăn đòn sao?
“Làm một phép so sánh.”
Đôi môi mỏng của Mục Lâm Kiên khẽ mở.
Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Mục Lâm, lại nói chuyện vòng vo như vậy…
“Tổng giám đốc Mục, chú có phải có chuyện gì khó nói không? Cứ nói đi, không thành vấn đề” Bánh Bao nhanh trí cắt ngang lời của anh ấy.
Một câu đánh trúng, khiến Mục Lâm Kiên ngượng ngùng.