Vũ Vân Hân thấy bảo vệ do dự, thì đẩy cửa phòng ra, cầm một cây kéo sắc trong tay: “Không nói thì cứ cắt đi”
Kéo xoạt một tiếng, nửa thân dưới của tất cả mọi người đều run lên.
Mục Lâm Kiên có sự sợ hãi không tên.
“Cụ thể tthì tôi không rõ lắm, cô có thể gọi điện hỏi” Bảo vệ sợ đến mức hai chân run rẩy.
“Anh hỏi đi, tôi nghe!”
Vũ Vân Hân nhếch khóe miệng, đi từng bước đến gần anh ta.
Dáng người gợi cảm quyến rũ như một nữ vương kiêu ngạo, khiến Mục Lâm Kiên mê cô say đắm.
“Anh họ, đã chụp được chưa? Mau gửi qua đây đi!” Giọng của Tuyết Nhi truyền từ trong điện thoại ra.
Vũ Vân Hân lạnh lùng nhìn về phía bảo vệ, cô cầm điện thoại lùng gửi cho anh ta một bức ảnh, môi đỏ tươi dùng khẩu hình nói: Bai tay bảo vệ run rẩy gửi ảnh qua, trong lòng vẫn còn run sợ.
Ba đứa nhỏ đứng phía sau xem trò vui đều không ngừng võ tay khen hay: “Quả nhiên là búp bê biết chơi.”
Chẳng ai ngờ đến sẽ trứng bẫy trong bẫy của Vũ Vân Hân.
Bảo cô trực tiếp đến tìm Hoàng Hà, con đường chịu chết đó ném cho người khác đi làm được rồi.
“Ảnh chính diện mà anh họ cũng có thể chụp được, quá lợi hại.”
Giọng nói của Tuyết truyền từ trong điện thoại ra.
“Bây giờ cô ta đã rời khỏi công ty rồi à” Bảo vệ nghe theo lệnh của Vũ Vân Hân.
“Xem ra là thật sự muốn tìm Hoàng Hà”
Tuyết Nhi nói xong thì cúp điện thoại.
Lúc này bảo vệ thở cũng không dám, phòng làm việc yên tĩnh đám người trước mắt cũng không tra hỏi và làm khó dễ anh ta nữa.
Anh ta tưởng mình thoát rồi, đang muốn thở phào nhẹ nhõm.
“Gọi điện thoại!” Giọng nói của Vũ Vân Hân lại vang lên.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng ngồi một bên, giống cha già đang nhìn con gái mình chơi game, anh chỉ cần phối hợp là được.
Bảo vệ gọi điện lần thứ hai đến, phát hiện Tuyết Nhi không nghe điện thoại nữa.
Bên Màn Thầu biểu hiện điện thoại Tuyết Nhi đã mất tín hiệu.
“Không thấy nữa”
Vũ Vân Hân mở định vị của Tuyết Nhi ra, còn đang trong bệnh viện.
“Giúp mẹ tra cuộc gọi cuối cùng của Tuyết Nhi là ai?”
màn Thầu tiếp tục tra, phát hiện đối phương sử dụng tài khoản giả, nên không thể tra ra bất kỳ tin tức gì.
Làm hơn nửa ngày mà không bắt được chút điểm yếu nào.
Vũ Vân Hân nhìn về phía bảo vệ: “Nói cho cô ta biết, tôi đã phát hiện”
Tin nhắn gửi đi mà như chìm vào biển lớn.
Không có ai đáp lại.
Trong nháy mắt cô giống như diều đứt dây, không rõ phương hướng.
Mục Lâm Kiên hứng thú đùa giỡn bật lửa trong tay, đốm lửa như mang ẩn ý gì đó.
Không ai hiểu hành động này của anh có ẩn ý gì.
Chỉ có Lục Tâm hiểu.
Anh ta tiến lên xin lệnh: “Việc của bảo vệ cứ giao cho tôi giải quyết, chúng ta lui xuống trước đi.”
Vốn vệ sĩ đang đứng đầy trong văn phòng thì đột nhiên rút đi.