Giọng nói của Mục Lâm Kiên từ trong văn phòng truyền ra. Sau khi cô đẩy cửa phòng ra bước vào liền thấy mấy người quản lý cấp cao đang ở đây. Trong nháy mắt, những lời cô muốn nói lại bị nuốt xuống. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vũ Hân Hân.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng ngồi trên ghế làm việc, kiêu ngạo nhìn cô gái ngu ngốc đang đứng ngay ra ở cửa không dám vào.
Đột nhiên có nhiều người như vậy nhìn cô làm cho đầu óc Vũ Vân Hân như bị ngừng hoạt động.
"Ra ngoài" Mục Lâm Kiên đột nhiên quát nhẹ, dọa cô quên luôn cả lời mình định nói, xoay người định đẩy cửa bước ra khỏi phòng.
"Không phải bảo em. Tôi bảo bọn họ." Giọng nói anh cao ngạo như một vị vua, dọa đám quản lý cấp cao của công ty lập tức cung kính lui ra.
Vốn dĩ trong phòng có một đám người, bây giờ lại trở nên vắng ngắt.
"Em đến đây"
Mục Lâm Kiên lạnh nhạt ngoắc đầu ngón tay.
Chỉ cần cô có việc tìm anh thì dù có bận đến mấy anh cũng dẹp hết sang một bên. “Tôi không thấy con của tôi, anh có thấy bọn chúng không?”
Giọng nói của Vũ Vân Hân truyền qua cửa phòng lọt vào tai bọn trẻ đang ngồi trên ghế salon trong phòng nghỉ.
Ba đứa nhỏ sột soạt bỏ đồ ăn vặt trong tay ra: “Hình như Búp Bê đến rồi."
Bọn chúng vội vàng đứng dậy chạy đến chỗ khe cửa.
Nhìn thấy Vũ Vân Hân đang đứng một mình trong văn phòng.
Mục Lâm Kiên ngồi trên ghế cao ngạo như một vị vua, thế mà trong mắt bọn trẻ lại giống như một nhà phê bình già.
Chỉ cần Mục Lâm Kiên còn sống chung nhà với bọn họ thì chú ấy chính là kẻ mặt dày.
“Các anh em, làm việc thôi” Bánh bao xắn tay áo lên. Há Cảo ăn uống no nê xong, lộ ra một nụ cười ngốc nghếch: “Một mình em cũng có thể làm xong” Nói xong, bàn tay nhỏ bé dính đầy dầu mỡ lại gãi gãi. Mục Lâm Kiên không phải rất ghét bị dính dầu mỡ hay sao?
Bánh Bao bước đến sờ chiếc áo sơ mi của Há Cảo, xem em ấy có dám tới gần Búp Bê hay không? "Số hai bước ra khỏi hàng”
Há Cảo bước ra khỏi hàng đứng nghiêm, sau đó lặng lẽ chui qua khe cửa chuyên nghiệp giống như đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Chui được một nửa, cậu bé phát hiện ra mình bị kẹt lại.
“Các anh em, mở cánh cửa rộng thêm một chút.”
Màn Thầu liếc xéo: “Em đã bảo anh béo rồi mà anh cứ khăng khăng không chịu nghe."
“Em thì biết cái gì chứ, trẻ con ăn nhiều thì mới cao lên được. Em không thấy Mục Lâm Kiên lúc bé cũng hơi mập thế này à?
Ba đứa trẻ kích động nói chuyện hơi lớn khiến cho lỗ tai nhạy bén của Mục Lâm Kiến nghe thấy.
Thật ra anh đã phát hiện ra từ lâu, chỉ không muốn vạch trần ba đứa trẻ này thôi.
Anh giả vờ như không nghe thấy gì, nhìn cô gái trước mặt.
Nếu so sánh, đúng là chỗ nào có con thì vợ mình cũng rất đáng yêu.
Mục Lâm Kiển đứng dậy khỏi cái ghế.
Anh đột nhiên đứng dậy khiến cho ba đứa trẻ cảm thấy bị uy hiếp. “Số hai chú ý, kẻ địch đã đứng dậy. Mau thực hiện các biện pháp phòng thủ càng sớm càng tốt”
Há Cảo cố gắng mãi mới chui ra khỏi khe cửa liền nghe thấy mệnh lệnh của Bánh Bao.
Mắt thấy Mục Lâm Kiên chỉ cách mình mấy bước, chắc chắn là trốn không kịp nữa rồi.
“Bọn trẻ không tới chỗ này sao?” Vũ Vân Hân không hề phát hiện ra có một cơ thể nhỏ bé mập mạp đang đến gần.
Cô bây giờ chỉ mải nghĩ đến chuyện con mình đã biến mất nên không để ý.
Chẳng qua cơ thể của Há Cảo quá mập, bồn hoa phía trước căn bản không thể che kín được thằng bé.
Mục Lâm Kiên liếc mắt nhìn dáng vẻ thằng bé cố gắng trốn sau chậu cây, khóe môi anh không khỏi nở một nụ cười cưng chiều.
Anh nhìn gương mặt đang vô cùng lo lắng của cô gái, giơ tay lên vuốt nhẹ mặt cô. Ba đứa nhỏ thấy vậy tức xù lông lên. Há Cảo vụng về ngẩng đầu lên, quyết định chạy qua chỗ của Vũ Vân Hân. Bàn chân nhỏ định chạy hết sức, bỗng nhiên sơ ý ngã lăn quay trên sàn nhà. “Uych” một âm thanh vang lên, Vũ Vân Hân đột nhiên ngẩng đầu lên, Mục Lâm Kiên chưa kịp ôm lấy cô thì đã bị đẩy ra. “Ôi chao. Bảo bối nhỏ của mẹ, mẹ biết ngay là con chạy đến chỗ này mà.”
Vũ Vân Hân ôm lấy Há Cảo đang ngã lăn đùng trên mặt đất.
Há Cảo nằm trong vòng tay của Vũ Vân Hân lén lút ngẩng cổ lên, cười gian xảo nhìn Mục Lâm Kiên đằng sau, làm một tư thế khinh bỉ.