Mỗi một lần Mục Lâm Kiên đi đều là nhân vật chính của buổi tiệc, bởi vì địa vị và thân phận anh đủ để cho người ta ngưỡng mộ.
“Chỉ là, không đi cũng không sao, đến nay tổng giám đốc Mục cũng chưa từng mang theo bạn gái đi. Chị yên tâm.”
Người nói vô tình người nghe hữu ý.
“Ý là có thể mang bạn gái?”
“Đúng vậy! Loại yến tiệc như vậy đều có thể mời một nửa của mình, chị và tổng giám đốc Mục cũng công khai quan hệ rồi, tôi còn tưởng rằng tổng giám đốc Mục sẽ mang chị đi làm quen vòng tròn thế giới đỉnh lưu chứ.”
“À.”
Bây giờ lòng Vũ Vân Hân càng ngày càng rối loạn, thậm chí đã không muốn trò chuyện nhiều nữa rồi.
Lời của ba đứa nhỏ lại giống như lời nguyền xoay quanh bên tai cô vậy.
Lúc tan làm, Vũ Vân Hân đi tới tầng cao nhất lần nữa.
Ngoài mặt là đi tiễn Mục Lâm Kiêu, trên thực tế cô muốn nghe được câu kia, lời muốn dẫn cô đi theo!
Ban đầu cô giống như những người phụ nữ khác vậy, để ý thái độ của người đàn ông này, đầu tư thời gian và tiền bạc ở trên người chính mình, thậm chí là ngôn từ cử chỉ…
Rõ ràng không phải là một người nhạy cảm, không hiểu tại sao vào giờ phút này cô lại nhạy cảm như vậy.
Vũ Vân Hân đi tới tầng cao nhất.
Mấy thư ký đã tan làm.
Cô xem thời gian, đúng lúc sáu giờ năm phút, cô nhớ thời gian Mục Lâm Kiêu lên đường là bảy giờ.
Đi vào phòng làm việc, thấy mặt bàn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, văn kiện bày chỉnh tề giống như bị người khác sắp xếp.
Bên cạnh thùng rác, một hộp bánh ngọt quen thuộc bánh ngọt hút chặt tầm mắt của Vũ Vân Hân.
Cô đi tới đó, cầm hộp bánh ngọt lên, sức nặng ở trong hộp, làm cho cô không nhịn được muốn mở ra.
Cái bánh ngọt chỉ bị cắn một miếng đã bị ném đi rồi.
Tất cả mong đợi của Vũ Vân Hân trong nháy mắt đều bị dập tắt.
Nhất thời cô cảm thấy mình vô cùng buồn cười, đồ người khác ăn rồi ném vào thùng rác tại sao phải nhặt lên.
Tại sao phải đi để ý chuyện không quan trọng này.
Sở dĩ bị vứt bỏ, nhất định là bởi vì cô làm không ngon thôi, nhưng thế nào trong đầu cô lại không ngừng suy nghĩ bậy bạ.
Cô thử khống chế suy nghĩ của mình, không ngừng nói ở trong lòng với mình, Mục Lâm Kiêu không chê mình làm bánh ngọt, nếu quả thật không thích thì tối hôm qua sẽ không cùng làm với cô, sáng nay không ăn chỉ là bởi vì khẩu vị anh khó chiều.
“Sao cô Vân còn chưa tan làm?” Đi vào là một thư kí mới đến, tên Mễ Già.
Một người gốc Hoa lai, dáng dấp cao gầy, ngũ quan tinh xảo hơn nữa da thịt trắng noãn, toàn bộ hình tượng hết sức vui tươi làm người động lòng.
Hơi thở tràn đầy tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ làm cho Vũ Vân Hân không tự chủ được nhìn mình qua tấm kính.