Anh đứng dậy cầm phần bánh ngọt trước mặt kia ném vào trong thùng rác, đi tới trước mặt Vũ Vân Hân, đưa tay nhận lấy bữa sáng: ” Xin lỗi, anh nhầm rồi.”
“Gì?” Vũ Vân Hân sửng sốt một chút.
Hộp bánh ngọt và mì thịt bò trong tay bị Mục Lâm Kiên mang tới trước bàn làm việc, mở ra ăn mỗi thứ một miếng.
“Có người đưa bữa sáng cho anh?” Vũ Vân Hân tò mò hỏi.
“Không phải.” Mục Lâm Kiên lạnh nhạt nói, không giải thích gì thêm mà chỉ nghiêm túc ăn bát phở bò kia.
Cái bánh ngọt nhỏ được anh đặt trở về cái hộp.
Vũ Vân Hân liếc nhìn bánh ngọt nhỏ: “Cái đó là để lại cho anh, nhớ phải ăn nhé.”
“Ừ.” Mục Lâm Kiên đáp một tiếng rồi đứng dậy: “Tối nay anh có thể phải đi công tác mấy ngày.”
“Mấy ngày?”
Mục Lâm Kiên ghim cà vạt, chú ý tới vẻ mặt rầu rĩ không vui của Vũ Vân Hân sau lưng: “Ba ngày.”
Anh xoay người đi tới trước mặt cô, thân mật dùng cằm đụng trán cô: “Sao thế?”
“Không có gì.” Vũ Vân Hân không hiểu là mình nghi ngờ hay là thế nào, bắt đầu từ hôm qua, cô luôn cảm thấy quan hệ của bọn họ có chút vi diệu.
Đó là cảm giác như khi bọn họ ở bên nhau lần đầu tiên.
“A…” Mục Lâm Kiên cười nhạt, hôn lên trán cô một cái: “Đi ra ngoài trước đi, lát nữa anh phải họp buổi họp cuối cùng rồi sẽ trực tiếp đi máy bay lên đường.”
“Ừ.”
Vũ Vân Hân đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài mà cũng không quay đầu lại.
Đây là anh kêu cô đi ra ngoài.
Bình thường thì thế nào anh cũng không nỡ để cô đi.
Trong đầu vang lên lời của ba đứa con nhỏ, đàn ông có được rồi sẽ không biết quý trọng nữa, người đẹp, mẹ phải cẩn thận đấy!
Thật sự là như vậy sao?
Quan hệ của bọn họ đã được công khai, nhưng hiệu quả của việc công khai cũng không phải như Vũ Vân Hân mong muốn.
Cô buồn bực đi vào thang máy, bánh ngọt vừa rồi nhét vào trong thùng rác bị người ta cầm đi rồi.
Những việc làm này giống như cố ý vậy, bởi vì cô chú ý tới trong thùng rác còn có giấy vụn.
Nếu như là dì công nhân làm vệ sinh, nhất định sẽ lấy toàn bộ rác đi mà không chỉ lấy đi một cái bánh ngọt.
Vũ Vân Hân mang theo tâm sự nặng nề trở về phòng làm việc.
Đối với chuyện bị cướp lần trước, lòng cô vẫn còn sợ hãi, thả người không có nghĩa là cô không truy cứu nữa.
Ngoài mặt thì chuyện này đã kết thúc rồi, thật ra thì chưa.
Vũ Vân Hân vẫn luôn âm thầm quan sát, mấu chốt là mấy người: Thẩm Giai Kỳ, ông Thẩm, cô Võ, Ninh Phượng, ông Mục.