Trong nháy mắt Ninh Phượng không thể hiểu Vũ Vân Hân nữa rồi.
Mỗi lúc một dáng vé, rốt cuộc sức nặng của Vũ Vân Hân ở trong lòng Mục Lâm Kiên là nhẹ hay là nặng?
“Người đâu.” Vũ Vân Hân đột nhiên lạnh giọng.
Ninh Phượng bị dọa sợ lập tức cười nói: “Tôi nói! Thật ra thì đối với đàn ông, chỉ cần lạt mềm buộc chặt là được, không nên để mình quá hèn mọn, bằng không họ sẽ cảm thấy cô không đáng giá, sau đó nhớ phải đòi hỏi hợp lý, còn có không nên quá thuận theo ý anh ta, ngoài ra quả thật trên phương diện kia phải tốt, dẫu sao mặt đó cũng có thể khóa trái tim anh ta lại, còn nấu cơm lại là khóa dạ dày.”
Vũ Vân Hân suýt chút nữa đã bật cười rồi.
Quả nhiên tình nhần chính là tình nhân, không có một chút kỹ năng rất khó lên chức, chỉ là đây cũng chính là những thứ đàn ông nông cạn thích!
“Phụ nữ biết nũng nịu là tốt nhất, phải nhớ kỹ bình thường khi nũng nịu thì hơi khách khí với anh ta chút, coi như không vui vẫn phải nũng nịu than phiền, cứ làm nũng là được rồi.”
“Ăn đi! Đừng nói nữa, thật buồn nôn.” Vũ Vân Hân mở nắp đậy món Phật nhảy tường trên bàn, đưa tới trước mặt Ninh Phượng.
Cô thấy nếu tiếp tục nghe thì đến cơm trưa cô cũng ăn không trôi.
Thủ đoạn cấp thấp như vậy, đẳng cấp kim cương như cô không cần.
Vũ Vân Hân kiêu ngạo đứng dậy, xoay người nhìn về phía người làm nữ vừa rồi bằng ánh mắt khinh bỉ: “Tôi thấy cô đủ thanh cao, chờ một chút nữa rồi cô đưa mẹ tình nhân của tôi ra ngoài đi!”
Người làm nữ hoảng vô cùng, chột dạ cúi thấp đầu: “Thật xin lỗi! Cô Vũ, tôi…”
“Suỵt! Tôi không hẹp hòi đến mức vì một ánh mắt mà tức giận, tôi không hề tức giận.”
Mặt đầy khó chịu còn nói mình không tức giận, loại người như vậy là kinh khủng nhất.
Người làm nữ chỉ còn thiếu không quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
“Nhớ, đưa đi xong cũng không cần trở lại.”
Ninh Phượng bị khí thế mạnh mẽ của Vũ Vân Hân đè ép, Phật nhảy tường trước mặt so với cháo trắng vừa rồi lại là giá cả một cái trên trời một cái dưới đất.
Vừa rồi bà ta vô cùng giống một chú hề, bị Vũ Vân Hân đùa bỡn quay vòng tròn.
Hành lang tầng hai vang lên tiếng giày cao gót lạch cạch, còn chưa đi đến phòng làm việc, người phụ nữ này đã thành công thu hút sự chú ý của Mục Lâm Kiên.
Anh thú vị liếc nhìn camera tầng một, lại nhìn vào hội nghị video phiền phức trước mặt, ngột ngạt thở ra.
Bởi vì Vũ Vân Hân đã từng bước đi tới chỗ anh rồi.
Một cái váy màu đỏ diễm lệ bao lấy dáng vẻ lả lướt thích thú của Vũ Vân Hân, mái tóc xoăn dài quyến rũ, tản ra mị lực của người trưởng thành, khuôn mặt nhỏ tinh xảo trang điểm nhẹ, cặp mắt to mọng nước vừa vặn đụng vào tầm mắt nóng bỏng của anh, xong lại ngượng ngùng quay sang một bên.
Ngón tay ngọc thon dài duỗi đến mặt bàn của Mục Lâm Kiên, một chùm chìa khóa đưa tới trước mặt anh: “Cám ơn.”
Tiếng rất nhỏ, nhưng người bên trong cuộc hội nghị video cũng có thể nghe được, bao gồm Vân Thư Anh.
Cô ta nhạy bén nhận ra được đây là giọng của phụ nữ.