Thì ra người đàn ông này cũng có thể xấu hổ được, bị Há Cảo nói ra lời dụ dỗ làm ông ta quên mất mình đang làm gì.
“Nhưng chị họ là phú bà đó! Chú cũng biết gia thế lớn mạnh của nhà họ Mục rồi đó, nếu mà chú kết hôn với chị là có thể ở trong nhà cao cửa rộng, được đi xe sang lại còn có một cô vợ xinh đẹp, chưa kể được hưởng một đống tiền lớn, chú nghĩ xem, rất sung sướng đúng không?”
“Đúng thế! Có phú bà thì còn cần gì lo lắng cuộc sống này nữa!”
Hai người đạt thành hiệp nghị với nhau, ngồi chung một chỗ thân thiết trò chuyện.
“Thằng nhóc giọng nói rất êm tai! Tên cháu là gì nè?”
Nghe thấy thế, Bánh Bao đang nằm phía sau không nén nổi tò mò mà mở một con mắt ra liếc.
Giỏi thật, ba người đàn ông vây quanh một cái điện thoại không ngừng chào hỏi.
Nói về người chị họ này, sao lại quen mắt thế?
Màn Thầu choáng váng tỉnh lại.
Bỗng thấy ba người đàn ông trước mắt thì nhanh tay níu lấy Bánh Bao.
“Xuỵt!”
Hai người nháy mắt.
“Anh trai này trông thật đẹp trai, có thể mời anh đi ăn cơm chung không?”
Giọng nói của “Chị họ”
cất lên tiện thể chuyển máy tới đôi chân dài của mình, áo mặc ngoài thả lỏng trượt xuống, lộ ra nửa vai khiến cho đàn ông nóng hết cả máu.
“Tôi.. năm nay bốn mươi hai tuổi rồi, gọi là Minh Hán! Tên mụ là Hàm Hàm! Nhà tôi có năm miệng ăn, hai người em trai, một người mẹ bị liệt giường và một người bố tàn tật! Tôi ra đời từ năm mười tám tuổi, không kiếm được bao tiền cả, sau này thì đi lăn lộn cùng đại ca xã hội, thu nhập cũng không ổn định nhưng mà trộm vài thứ là có thể nuôi cô.”
Đúng là đàn ông thấy sắc là nổi lòng tham.
Thấy chị họ là người đàn ông đen thui này đã tự giới thiệu.
“Ờm… Cô có chê tôi nghèo không? Thật ra thì tôi biết tuổi tác của mình cũng không còn nhỏ, cũng muốn rửa tay gác kiếm rồi, dù sao tôi cũng phải tìm vợ kết hôn thôi.”
Đây là tiếng lòng của một người đàn ông lớn tuổi.
Bà tay nhỏ của Há Cảo nhẹ nhàng vỗ vai của ông ta: “Đừng tự ti như vậy, dù sao giờ chú cũng đang làm đại ca cơ mà! Bên này còn có hai tên đàn em, hơn nữa chị họ còn có tiền nhiều lắm.”
“Hầy~”
Người đàn ông mặt đầy phiền muộn, sự thô lỗ vừa rồi cũng không còn nhiều.
“Đại ca, không phải chúng ta bắt người sao? Sao giờ lại làm thân vậy?”
Một người đàn ông trẻ tuổi nhắc nhở.
Đó là người đàn ông duy nhất trong ba người trông còn khá trẻ tuổi.
Nhìn dáng người có thể đoán được anh ta thường xuyên vận động, cho nên mấy việc này cũng chẳng là gì cả.
Bánh Bao với Màn Thầu sau lưng cảm thấy lo lắng khó hiểu, dù sao Há Cảo cũng đang ở trong tay bọn chúng.