Mục Lâm Kiên nhìn xuống, họng súng nhắm ngay vào trán cô ta: “Nếu cô dám nói thêm câu nào nữa thì tôi không chắc mình sẽ không chôn sống cô đâu.”
Lời nói lạnh lùng, vô cùng lạnh lùng.
Đừng nói tới tình cảm, chẳng cần để ý xem có phải vợ chưa cưới hay không.
Trong lòng Mục Lâm Kiên cô ta còn chẳng bằng một người xa lạ.
Trong lòng Thẩm Giai Kỳ tan nát, tủi thân mà mím chặt môi, bị hai vệ sĩ kéo ra ngoài.
Hoa hồng trắng trên sàn nhà dính đầy máu tươi.
Lúc Thẩm Giai Kỳ bị lôi ra đúng lúc chạm mặt bố cô ta.
“Bố!”
Cô ta đã tủi thân lắm rồi, vì thế khi nhìn thấy ông Thẩm thì bật khóc.
“Nhanh chân lên!”
Mấy người vệ sĩ không cho bọn họ nói chuyện, ngay lập tức đẩy ông Thẩm vào trong thang máy.
“Sao các người dám bắt tôi! Có biết tôi với ông Mục có quan hệ thế nào không hả!”
Ông Thẩm đang xem tivi ở nhà thi bị mấy người này đột nhiên xông vào nhà bắt đi, trên người vẫn đang mặc đồ ngủ và dép đi trong nhà.
“Ai sai mấy người bắt tôi!”
Đội trưởng đội vệ sĩ lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Mục.”
“Thằng nhóc thối này, tôi nhìn nó lớn lên mà nó lại dám đối xử với tôi thế này!”
Vệ sĩ không để ý tới ông ấy, cưỡng chế đẩy ông Thẩm vào.
Ra khỏi thang máy thì ông ấy ngửi thấy mùi máu tanh gây mũi khiến ông ấy sợ hãi mà trợn to mắt.
Ông Thẩm nhìn sàn nhà tràn ngập hoa hồng, trên đó có không ít máu tươi.
Đây là máu Thẩm Giai Kỳ… “Mục Lâm Kiên! Thằng điên này, mày làm gì con gái tao!”
Bảo sao vừa nãy ông ta thấy con gái mình đi bộ cũng không vững.
Mục Lâm Kiên ngồi trên ghế da real, ly rượu bị anh nóng nảy mà ném vỡ.
Thủy tinh vỡ ra, vô cùng sắc bén.
Anh như một vị vua vậy, kiêu ngạo mà chỉ tay xuống nơi mảnh vụn thủy tinh rơi vãi: “Vũ Vân Hân đang ở đâu?”
“Tôi làm sao mà biết được nó ở nơi nào?” . Truyện Trinh Thám
Ông Thẩm tức giận nói.
Giống như ông ấy không hề biết việc gì đã xảy ra vậy.
Mục Lâm Kiên nhướng mày.
Lục Tâm không nhịn được mà kính cẩn nói: “Tổng giám đốc Mục à, làm như vậy không ổn đâu. Nếu như mà khiến cho ông Thẩm bị gì đến tai ông Mục thì chúng ta làm thế nào đây? Dù sao hai nhà cũng có quan hệ lâu năm.”
“Tôi làm việc cũng phải nghe cậu?”
Đôi mắt sắc bén của Mục Lâm Kiên liếc nhìn anh ta, ánh mắt lạnh băng sắc bén đủ cho người nhìn vào sợ chết khiếp.