Ba đứa bé lập tức lặng thinh, tiếng hút trà sữa biến mất không còn tăm hơi.
“Mấy đứa là tập đoàn lừa đảo hả? Hay là làm môi giới mua bán hôn nhân? Mở miệng ra là đòi vài tỷ?”
Vũ Vân Hân tức muốn nổ phổi.
“Dù sao cũng là vì mẹ, đàn ông trước khi kết hôn phải bày tỏ thành ý nhiều một tí thì mới cảm thấy mẹ đáng có được, dù sao thì bố cũng đã cho số tiền lớn vào rồi thì cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.”
Vũ Vân Hân bị con của mình làm cho tức muốn chết.
Mấy tỷ!
Đó là số tiền mà có bao nhiêu người đàn ông có thể đưa ra được chứ!
“Nói thế thì nhỡ Mục Lâm Kiên là tên nghèo rớt thì mấy đứa còn hy vọng mẹ được gả qua không?”
“Không đâu!”
Ba đứa bé rất thực tế nói: “Không có tiền thì khỏi phải nói luôn, tình yêu là thứ phải chi tiêu rất nhiều. Không thể cung cấp được cơ sở vật chất tốt nhất thì dù có hạnh phúc đến mấy cũng không cần,quy tắc làm người cơ bản nhất.”
“Toang! Sao mẹ lại dạy mấy đứa thành người yêu vật chất như thế này?”
Ba đứa bé liếc xéo: “Nói cứ như là mẹ không thích nhà giàu đẹp trai ý.”
Chỉ với một câu nói đã nói trúng vào tim đen của Vũ Vân Hân.
“Bọn con không tin mẹ sẽ yêu nổi một người vừa nghèo vừa xấu đâu! Trên thế giới này cũng không có người nào thực tế hơn mẹ nữa đâu!”
Vũ Vân Hân thở dài.
Lời ba đứa bé nói không sai.
Trước đây, cô từng không cần những thứ đó, chỉ cần một người yêu thương mình thật lòng, thế nhưng cuối cùng lại bị Võ Thế Kiệt làm cho thất vọng, ngay cả lúc cô khó khăn nhất, anh ta cũng chẳng ngó ngàng gì tới cô.
“Reng…”
Tiếng chuông điện thoại di động liên tục reo vang.
Tên người gọi tới là Vũ Thư Anh! Tất cả đều rơi vào trạng thái yên lặng.
Vũ Vân Hân ấn nút nghe máy.
“Cứu tôi! Xin đừng giết tôi, tôi không biết gì cả, xin đừng giết tôi mà…”
Tiếng thở hổn hển kèm theo giọng nói yếu ớt nhanh chóng vang lên.
“Ai vậy?”
Lời nói này của Vũ Vân Hân khiến Vũ Thư Anh không biết phải tiếp tục thế nào.
Không phải là tên đã hiện ngay khi gọi điện thoại rồi hay sao, sao bây giờ lại còn hỏi cô ta là ai nữa chứ?
“Tôi.. tôi là… Vũ Thư Anh!”
“Alo? Đằng đó nói gì thế? Tôi không nghe rõ? Alo!”
“…”
“Đằng đó nói gì thế, tôi không nghe thấy gì cả! Bên đó nói lớn lên một tí đi!”