Ninh Phượng tức muốn nổ phổi, nhưng mà thấy Mục Lâm Kiên đang ở bên cạnh nên bà ta không dám mắng người.
Vì để cho mình không chửi quá khó nghe, bà ta lại chuyển đề tài lên người Mục Lâm Kiên: “Gần đây phải cảm ơn Tổng giám đốc Mục quan tâm, nhờ cậu mà chúng tôi mới nhận được một dự án lớn như vậy.”
“Cút đi!”
Mục Lâm Kiên không nhịn được gầm lên.
Bởi vì vị trí mà Ninh Phượng đang đứng là ở cửa thang máy.
Bà ta nhanh chóng lùi sang một bên.
“Mời Tổng giám đốc Mục.”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng đi qua bên cạnh bà ta, theo sau là ba đứa bé.
“Sao bà không mời cậu lớn như tôi?”
Bánh Bao kiêu ngạo nói.
Nụ cười của bà ta biến mất, gương mặt trở nên lạnh lùng.
“Thì ra bà chỉ nịnh hót bố tôi thôi! Chờ tôi thừa kế tài sản của Mục Lâm Kiên thì việc đầu tiên tôi làm là thu mua Vũ Thị, đuổi bà ra ngoài.”
Khẩu khí này khiến cho Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn sang: “Không gọi sẽ rút vốn.”
Vũ Vân Hân cười hì hì, không ngờ anh lại dung túng cho lời nói này của con trai mình.
Chỉ thấy Ninh Phượng hèn mọn cúi đầu cười nói: “Mời cậu lớn.”
“Ngoan.”
Bánh Bao ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua bà ta.
“Còn tôi?”
Đi sát sau lưng, Há Cảo chỉ vào mình: “Tôi là cậu hai.”
“Cậu hai, xin mời.”
Đến lượt Màn Thầu: “Tôi là cậu ba.”
Dù Ninh Phượng không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nói: “Cậu ba, mời.”
Ba đứa bé hãnh diện đứng thẳng ở trong thang máy, bộ dáng cao quý lạnh lùng.
Cứ nghĩ là xong cả ba rồi thì có thể đứng thẳng người, cuối cùng bà ta lại nghe Bánh Bao gọi lại: “Búp Bê của chúng tôi mà bà còn chưa mời thì chạy gì mà chạy?”
Ninh Phượng nhìn Vũ Vân Hân.
“Gọi Búp Bê là Bà chủ, nhanh lên!”
Ba đứa bé lại đồng thanh.
Dù Ninh Phường phải ăn cứt chó cũng không muốn nói.
“Ba người chúng tôi mà bà còn gọi được, đến lượt Búp Bê lại không chịu gọi, rõ ràng là có ý xấu với Búp Bê!”
Động một tí là lại bị móc mỉa, Ninh Phượng tức đến mức đấm ngực dậm chân, bà ta gọi là được chứ gì!
Bà ta quay người đối diện với Vũ Vân Hân: “Mời nữ hoàng.”