Giám đốc Lăng không dám tin vào tai mình: “Không cần! cảm ơn.”
“Xem thường Mục Lâm Kiên nhà chúng tôi sao?”
Ông Mục lạnh lùng nói.
Hai bố con cùng nhau đánh cận chiến khiến cho Tổng giám đốc Lăng hốt hoảng.
“Không phải, tôi không có ý này! Tôi chưa muốn yêu đương bây giờ.”
Mục Lâm Kiên hờ hững liếc mắt: “Anh đã lớn mà lại không có con, “chuyện ấy”
không ổn à?”
Vũ Vân Hân ngồi ở một bên nghe thấy thế thì bị sặc, lặng lẽ nhìn ba đứa bé trước mặt.
Không thể phủ nhận rằng về mặt “chuyện ấy”
thì anh khá là mạnh mẽ.
Một phát ba đứa!
Tổng giám đốc Lăng lúng túng: “Ờm vấn đề này thì tôi thường xuyên vận động, cơ thể rất khỏe mạnh.”
Ông Mục cầm tay anh ta lên bắt mạch, trông cực kỳ chuyên nghiệp, ai nhìn vào cũng tưởng ông ta hành nghề y cũng phải mấy chục năm rồi: “Bệnh thấp nặng, xem ra rất yếu.”
Yếu!
Đây là từ mà đàn ông cực kỳ kiêng kỵ.
Tổng giám đốc lăng có cảm giác mình đang bị sỉ nhục, chỉ là… “Có phải cậu đi cầu thang luôn thở hổn hển không?”
Ông Mục nghiêm túc nói.
“Vâng…”
“Hở một tí là đổ mồ hôi?”
“Vâng!”
“Đi nhà xí hay bị táo bón, luôn không đi ra hết?”
Nghe tới vấn đề này khiến mọi người che hết miệng lại.
Gò má Tổng giám đốc lăng đỏ phừng kéo thẳng tới bên tai.
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
“Nói đi!”
Ông Mục nắm chặt tay anh ta, giọng điệu có ý thúc giục.
Anh ta không thể làm gì được nên đành thành thật trả lời: “Dạ…”
Ba đứa bé nghe xong không chịu được mà thốt: “Eo, ghê quá đi mất!”
“Cho nên là người trẻ tuổi mấy đứa không nên thức đêm vận động càng không nên uống bia, cậu nhìn Mục Lâm Kiên của chúng tôi mà xem, thường uống rượu đổ, tập thể hình giữ dáng, bây giờ đã có ba đứa con rồi.”
“…”
Cuối cùng Tổng giám đốc Lăng cũng đã biết tại sao Mục Lâm Kiên lại không uống bia rồi.