“Công ty cũng có rất nhiều người bàn luận cô Vũ là kẻ thứ ba, còn có rất nhiều người biết tin anh kết hôn cùng với cô Thẩm.”
“Kết hôn ư?”
Giọng điệu của Mục Lâm Kiên trở nên trầm xuống đầy sự không vui, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Tôi cho rằng, nếu không thì ngày cầu hôn chúng ta hãy công khai cô Vũ ra đi? Như thế thì cô Vũ cũng không chịu nhiều lời phỉ báng nữa.”
Mục Lâm Kiên nhíu mày lại, môi mỏng muốn trả lời, chỉ là ánh mắt luôn nhìn vào ông Thẩm trên tạp chí.
Ba đứa bé đứng trong hành lang nghe lén cuộc đối thoại.
Bọn chúng thất vọng thở dài: “Đúng là không nghĩ tới việc công khai thật.”
Phải biết là cầu hôn kín thì đó cũng chỉ là diễn cho có thôi.
Đối với đàn ông thì công khai mới là thừa nhận.
“Mấy đứa đang làm gì ở đây thế?”
Không biết Vũ Vân Hân đã đứng sau lưng chúng nó từ lúc nào.
Trong tay cô đang bê một khay trái cây và sữa bò.
Hai người đàn ông trong phòng ngủ nghe thấy tiếng thì ngừng lại.
“Búp Bê, chúng ta phải đi ra ngoài ạ?”
Thấy Vũ Vân Hân ăn mặc đẹp đẽ, ba đứa bé tò mò hỏi.
“Đi ra ngoài một tí, mấy đứa nhanh lên. Uống hết sữa bò rồi đi thay quần áo.”
“Đi đâu thế ạ?”
“Đi ăn, tối hôm qua đã hẹn rồi nên hôm nay phải thực hiện lời hứa thôi.”
Mắt của ba đứa bé sáng lên: “Ai mà to gan thế, dám mời chúng ta đi ăn cơm.”
Phải biết lượng cơm mà bọn nó ăn hơi bị lớn.
“Là người có tiền, mấy đứa ăn gì cũng được, người đó cũng không phá sản được đâu.”
Ba đứa bé nghe thấy thế thì lộ ra nụ cười gian, vui vẻ kéo nhau đi thay quần áo: “Búp Bê lại quen biết với người đàn ông khác rồi! Đáng khen đáng khen.”
Bốn mẹ con coi Mục lâm Kiên như không khí.
Đi ra ngoài với người đàn ông khác mà không nói với anh một câu.
Mục Lâm Kiên đi ra khỏi phòng ngủ thì cả nhà đã yên lặng.
Trừ tiếng người giúp việc đang dọn nhà ra thì không còn thấy bốn mẹ con đâu cả.