Sự dịu dàng khiến cho Vũ Vân Hân không ngăn nổi, cô nuốt ực một cái, cả người vô lực, như một miếng bọt biển cần hấp thụ một lượng lớn nước, cô ôm chặt lấy anh.
Đây là đang an ủi lẫn nhau, tất cả mọi lo lắng và không yên lòng dưới sự dẫn dắt của Mục Lâm Kiên mà dần dần biến mất trong lòng Vũ Vân Hân.
Cô cảm nhận được sự dịu dàng vỗ về của anh, trong lúc này cô chính là người của anh, chỉ thuộc về mình anh, mà anh chỉ dỗ dành một người là cô. . ngôn tình hay
Sáng sớm, ánh mặt trời đầu tiên chiếu qua cửa sổ.
Vũ Vân Hân mơ màng mở mắt ra, vừa đúng lúc đối diện với cặp mắt lạnh lùng kia của anh.
Mục Lâm Kiên cưng chiều vén sợi tóc xõa ra của cô sang một bên.
“Dậy rồi à?”
“Ừm.”
Cô cảm thấy rất mệt, nằm ở trong ngực anh ngáp một cái.
Vết hôn trên người cô có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mục Lâm Kiên lại tiếp tục hôn hít dọc theo đường hôn cũ.
“Cốc cốc cốc…”
Bỗng dưng tiếng gõ cửa vang lên.
“Mục Lâm Kiên, bố lại đưa Búp Bê đi rồi à? Đồ đàn ông xấu xa!”
Ba đứa bé vừa rời giường là đã không thấy Vũ Vân Hân đâu, cả đám lập tức chạy tới nơi này tìm người.
Mục Lâm Kiên dừng lại, không để ý tới nữa, dù sao thì cửa cũng đã khóa trái, bọn trẻ chẳng vào nổi.
“Được rồi.”
Vũ Vân Hân ấn lên đôi môi anh: “Bọn trẻ thấy bây giờ!”
“Không thấy đâu.”
Giọng nói từ tính của anh vang lên bên tai cô.
Người đàn ông này có sức quyến rũ chí mạng.
Vũ Vân Hân bị anh ôm thật chặt, nhưng cô lại bắt đầu lo lắng mình sẽ mất người đàn ông này.
“Sao lại nhíu mày?”
Mục Lâm Kiên đang dùng lực rất mạnh, đúng lúc ngẩng lên nhìn thì thấy cô đang nhíu mày.
“Có chuyện gì sao?”
Anh hy vọng chung đụng giữa hai người bọn họ đều là sự vui vẻ thoải mái… “Không có gì.”
Vũ Vân Hân thở hổn hển.
Mục Lâm Kiên nhẹ nhàng kéo tóc cô, tay anh hơi dùng sức rồi trách cứ nói: “Sao lại không nói?”
Phụ nữ không biết rằng chỉ cần một biểu cảm nhỏ của mình thôi là anh có thể suy nghĩ cả ngày sao?
Vũ Vân Hân cười nhẹ, rồi lại thân mật chui vào lòng anh: “Không có gì thật.”
Càng nói không có gì thì càng có chuyện.
Hứng khởi trong Mục Lâm Kiên vừa nổi lên thì ngay lập tức bị dập tắt.